"Chúng binh sĩ vui mừng được tham kiến nữ hoàng." Tướng quân Uysu quỳ một gối, nắm tay đặt trước ngực, thần phục dưới váy Tịnh Hề. Đám vệ binh đằng sau cùng quỳ lạy với hắn ta, bọn họ đồng thời đều cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với dung nhan Cleopatra.
"Bình thân đi." Được thị vệ nhấc tay đưa xuống thuyền, hạ chân lên bờ. Tịnh Hề vén khăn che mặt ra, cong môi cười ngọt ngào: "Anh họ, lâu rồi không gặp."
Hai chân thon dài đứng dậy, tướng quân Uysu thu gọn áo choàng sao cho đỡ vướng. Ánh mắt đen lấp lánh ánh sao, ngốc nghếch quan sát từng đường nét trên mặt nữ hoàng: "Lệnh bà, lâu chưa gặp mặt, ngài trưởng thành hơn rồi."
Lâu ngày chưa gặp, nàng càng xinh đẹp, yêu hoặc nhân tâm...
Giờ hắn chỉ khao khát có thể nói cho nàng nghe nỗi nhớ da diết của mình. Song vì lễ nghĩa quân thần giữa chốn đông người, Uysu chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói vào bụng. Dùng ánh mắt nóng rực nhìn Cleopatra....
Nữ vương của ta...
Có thể là do bị Uysu nhìn như vậy, Tịnh Hề cảm thấy hơi hơi mất tự nhiên, nàng không hề phun thêm câu nào nữa. Nụ cười xinh đẹp vẫn hiện hữu bên môi. Trong đầu thì phun tào hơn một nghìn lần...
A a a! Uysu! Bảo bảo với nhà ngươi là anh em họ. Ngươi làm ơn đừng dùng cái biểu cảm như thể ta là vợ ngươi nữa đi.
Ách, sợ hãi các thứ...
Vẫn nên mau mau chạy về hoàng cung gặp đứa em trai kia.
Phát hiện sự không vui xẹt qua đôi mắt hạnh, Uysu nghiêm chỉnh thu hồi sắc mặt, lấy lại phong thái cương nghị của một vị tướng quân. Hắn chắp tay, làm ra tư thế mời: "Lệnh bà, chúng thần xin được phép đưa ngài về hoàng cung."
"Ừ." Tỏ ra lạnh nhạt gật đầu, Tịnh Hề nhấc chân đi theo sự hướng dẫn của Uysu. Nàng trùm kín kẽ mũ trùm đầu, ngồi lên yên ngựa. Cả đoàn hộ tống ăn mặc cực kì giản dị, không giống như đoàn quan cận thần của nữ hoàng. Thay vào đó, trông không khác gì đám con buôn từ nước ngoài nhập vào...
Nhìn cái điệu cười hô hố của lão thị vệ trưởng kìa...
Phường lừa đảo...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"Ai ui. Nằm thuyền mấy bữa nay khiến ta mệt hết cả người." Tịnh Hề lười đến mức dép cũng không buồn tháo ra, cứ thế lăn lộn trên nệm êm. Nàng vùi vùi đầu vào chăn, hít hít hà hà mùi tiền...
Ừm, thơm phết đó.
Thị nữ Varu khẽ bước vô điện, nàng ta cung kính quỳ trước chân giường. Sau đó, giơ tay tháo dép dùm nữ hoàng. Hai bàn chân được giải phóng, Tịnh Hề trực tiếp cuộn chăn kín người, lăn lông lốc vào góc nệm...
Ngủ giấc nào...
Đang nhủ thầm là mình sẽ ngủ, ngủ, ngủ. Chợt giọng nói của Varu vang lên, nhắc nhở nàng: "Lệnh bà ơi, ban nãy hoàng thượng mời ngài đến điện thờ Ra đó. Lệnh bà có muốn đi không ạ?" Tuy đây là mệnh lệnh hoàng đế ban ra, song đối với Varu mà nói, nữ hoàng thích đi hay không mới quan trọng...
Không ngoài dự đoán của nàng ta, Tịnh Hề lười biếng quẳng lại một câu: "Kệ nó đi."
"Vâng. Vậy thần xin lui trước." Nhẹ nhàng thổi tắt nến, vén rèm lại. Thị nữ Varu nhấc chân bước khỏi nội điện, đứng canh trước cửa. Phòng cho tên nào có mắt không tròng đi quấy rầy Tịnh Hề.
....
Sau khi nhận được tin tức từ bên nữ hoàng trong thần điện truyền đạt tới, hoàng thượng không có phản ứng gì hết. Hắn chỉ đồng ý thoả thuận với yêu cầu của chị gái mình,