Nhờ có sự trợ giúp từ chuột nhỏ, Tịnh Hề thành công gọi điện cho nam phụ.
" Xin hỏi đây có phải là di động của anh Mộ không ạ?"
Không biết có phải là ảo giác không mà cô cảm thấy giọng nói của Tịch Mộ có chút vui mừng: "Bé con, là em à?"
" Vâng ạ!"
"Sao thế?"
Tịnh Hề có chút lúng túng, gượng gạo nói: " Anh đến chỗ em được không ạ? Em không biết nấu ăn."
" Đến Cố trạch?"
Tất nhiên là không nha, cô báo địa điểm, số phòng cho hắn rồi nhanh tay cúp máy.
Ước gì ta biết nấu cơm!
Tịnh Hề ngồi dậy, bắt đầu dọn bếp thật sạch.
Không thể để nam phụ đại nhân thấy ta nấu mì hỏng được.
Tầm hai lăm phút sau, nghe có người nhấn chuông. Tịnh Hề lau tay đang dính nước, bước xuống bệ đứng \( Tại bả lùn quá:\)\)\), chạy ra mở cửa.
Quả thật là Tịch Mộ.
Hai tay hắn xách mấy cái túi gì đó khá to. Tịnh Hề lấy từ trong tủ gỗ một đôi dép đi trong nhà, đặt xuống đất. Đây là dép cô mua ở siêu thị đấy.
Nói đúng hơn là chuột nhỏ nhắc. Nó nói là về sau rủ bạn bè đến chơi thì mua về cho người ta đi.
Mặc dù bây giờ cô chưa có bạn.
\[ Ha ha ha! Ta bảo ngài mua một đôi, ngài lại mua tận bốn đôi.\]
Ta thấy đôi nào cũng đẹp. Chi bằng mua về mỗi ngày ta đi mỗi đôi khác nhau.
\[....\] Tư tưởng của mấy kẻ cuồng mua sắm các ngươi sẽ không hiểu đâu.
Tịch Mộ đi dép vào, nhìn quanh căn hộ, mày kiếm cau lại: "Bé con! Em ở nơi này một mình không sợ à?"
"Không sợ ạ!" Sao ta phải sợ?
Sống một mình rất ổn.
Nếu ta biết nấu ăn sẽ càng ổn hơn.
Sắc mặt Tịch Mộ không mấy tốt. Lúc đầu, hắn chỉ nhận tin báo là hai vợ chồng Cố gia đột ngột sang nước ngoài cùng với con trai. Tưởng gia đình phải đi công tác nên mới để Cố Tịnh Hề ở nhà. Nào biết....
Bọn họ mua căn hộ ép cô nhóc ra ở riêng.
Để một đứa bé mười hai tuổi ở riêng như vậy mà bọn họ vẫn an tâm rời đi được.
Tịnh Hề kệ cha Tịch Mộ đang nghĩ gì, ngồi lên ghế sô pha giải thích một mạch: "Ba mẹ đưa em trai sang nước ngoài ở một thời gian rồi. Họ đóng cổng Cố trạch và đưa em đến đây ở. Do hôm nay thím giúp việc xin nghỉ nên em không có cơm ăn. Em không biết gọi cho ai nên đành gọi anh. Ừm, ai bảo anh là vị hôn phu của em chứ."
Dường như câu cuối của cô nhóc khiến hắn vui lên. Tịch Mộ đặt túi đồ lên bàn, xắn tay áo sơ mi, bước chân thon dài đi thẳng vào bếp. Lấy nguyên liệu sơ chế qua, bật bếp gas và nấu ăn. Hắn vừa nấu vừa