Đưa tay đẩy đẩy cái mặt chó đáng ghét của Feyrld ra xa, Tịnh Hề bĩu môi ghét bỏ: "Ngươi thôi ngay đi. Đừng có hở tí là phát bệnh nữa."
Lướt đôi mắt hoa đào diễm liễm xuống bờ môi căng mọng, dụ người chu chu lên kia. Chàng nhanh lẹ đặt một nụ hôn chuồn chuồn lướt cánh trên đó, cụng đầu với nàng. Tịnh Hề cảm thấy quá ư quái dị, ánh mắt của Feyrld...thật sự rất nóng bỏng...
Như thể đang thiêu đốt từng lớp da thịt nàng vậy...
Gì thế, chàng ta lại nuôi dưỡng mưu đồ xấu xa gì à?
"Sao lại tự mình làm ngã mình rồi?"
Feyrld vừa hỏi đến câu này, cái chân hư hỏng của chàng ta rất không biết điều mà đụng đụng đầu gối vào nơi địa phương non mềm dưới lớp chăn. Tịnh Hề hoảng hồn kẹp chặt hai chân, ngăn cản hành vi sở khanh đó của Feyrld, nàng luống cuống trả lời: "Ta...ta muốn lấy quần mặc."
"Lấy quần sao?" Trầm ngâm với đáp án này của bé con, nụ cười trên môi Feyrld càng thêm dịu dàng, gương mặt y kiểu hận không thể đem lại vạn điều tốt đẹp trên thế gian cho Tịnh Hề. Nhưng...ngay trong khoảnh khắc mà nàng bắt được tia tàn nhẫn lướt qua đáy mắt đào hoa kia...thì đã quá muộn...
Thu hồi đầu gối trở về, thay vào đó, Feyrld trực tiếp thò thẳng tay vào đó. Thân hình cao lớn hoàn toàn chèn ép lên cơ thể bé xinh của nàng, không cho bé con có cơ hội phản kháng, bàn tay to lớn của chàng ta mơn trớn phần da thịt mềm mại nơi đùi trong...Véo véo nhẹ mấy cái trên đó, khiến cho Tịnh Hề cắn răng nhíu mày, Feyrld há mồm ngoạm lấy một bên má bánh bao của nàng, hung ác cười: "Không cần mặc quần đâu. Có thế, nàng sẽ không thể chạy khỏi ta được nữa."
Tịnh Hề:"..." Ha, muốn văng tục chửi bậy một câu!
Cái này...đỉnh cao của sự biến thái cmnr!!!
Không cho ta mặc quần là phương pháp phòng ngừa ma quỷ gì chứ?
Tư duy của nam phụ đại nhân, bảo bảo có cố mấy cũng không sao hiểu nổi...
Tịnh Hề bỗng rầu rĩ thối ruột luôn, nàng ước mình đã đặt sẵn một cái quần trong không gian thì tốt. Lúc trọng yếu thì còn có thể lôi ra mà mặc. Giờ thì hay rồi, quần không có, lại còn phải đối phó với thằng điên này nữa.
"Feyrld..." Nàng cũng thò tay lẹ lẹ vào chăn, túm chặt lấy cái tay mất nết của chàng ta. Cố để cho ngón tay Feyrld không cắm vào hạ thân mình. Nuốt nuốt nước bọt, lúc này Tịnh Hề không dám đối thẳng mắt với cặp mắt dã thú của người đàn ông, chỉ đành cúi đầu, thấp giọng xuống nước: "Đừng cho ngón tay chàng vào..."
"Cho vào đâu cơ?"
"..."
Huyết quang quỷ dị sâu trong đáy mắt đang lưu chuyển dần dần biến mất, đôi đồng tử trở lại với màu hổ phách mê người vốn có. Nghe được giọng điệu ngọt ngào như nước suối của cục cưng khi cầu xin mình, Feyrld mới hài lòng thu tay về. Ôm lấy người thương vào trong lồng ngực, chàng sủng nịnh liếm liếm cái má mềm mềm của nàng, nhẹ giọng thầm thì: "Bé con, nàng tốt nhất đừng chọc ta tức giận. Ta mà điên lên, chính ta cũng không biết sẽ làm gì với nàng đâu."
Nhiều khi chàng sờ cằm tự hỏi...
Nên trói bé con lại hay là hạ thuốc mê đây...
Trói hay hạ thuốc...
Trói hay hạ thuốc...
Trói hay hạ thuốc...
Sau quá nhiều lần phân vân đi phân vân lại, Feyrld dứt khoát chọn cả hai cái luôn...
Đỡ phải nghĩ nhiều...
Hừm, và cũng rất ổn.
Cảm nhận được