Cuộc chơi sau đó rất nhanh đi đến hồi kết. Nhàm chán ngồi xổm dựa đầu vào mặt tường. Tịnh Hề bỗng thấy thật cmn hối hận khi đến đây sớm quá. Xem đi nè, cứu người còn không cứu nổi, lại còn phải lắng nghe cái âm thanh dâm ngôn đãng ngữ văng vẳng bên tai. Trong đầu nàng hiện giờ, ngoại trừ i i a a ra thì cũng chỉ là ưm ưm a a...
Mẹ ơi, bảo bảo trầm cảm mất thôi...
Từ phía xa, bóng dáng cao lớn, quen thuộc của người nọ bỗng xuất hiện. Nam nhân khoác áo choàng trắng, một thân khí chất dịu dàng tựa ánh trăng. Nhàn nhã nhấc từng bước chân đến gần tên hầu gác cửa. Chàng ta mở miệng: "Các ngươi lui đi."
"Vâng. Cảm tạ ngài Feyrld." Bốn tên hầu đồng thanh trả lời, răm rắp cúi đầu chắp tay dời đi. Tuy có ẩn thân phù bảo hộ, Tịnh Hề vẫn không dám quá lơ là với Feyrld. Nàng lấy tay che miệng, nín thở thật nhẹ nhàng mà ép mình vào tường...Nhỡ đâu...nhỡ đâu...chàng ta mà biết nàng ở đây....
Thế thì mọi việc công cốc hết!
Bốn tên hầu cận vừa lúc dời đi, Feyrld không có vội vã đẩy cửa vào phòng. Chàng ta cứ đứng tại chỗ đó, biểu cảm trên gương mặt Tịnh Hề không thể nhìn rõ được...
Căn bản là vì nàng không dám đối mặt với chàng ta...
Ai ngờ, đúng lúc này, Feyrld tự dưng nghiêng đầu nhìn về phía mà Tịnh Hề đang đứng. Điều này khiến con tim nhỏ bé của nàng đập thình thịch, thình thịch, tí nữa do căng thẳng quá mà chết lâm sàng tại đây...
Đó chưa phải kinh dị nhất...
Khoảnh khắc mà Tịnh Hề đụng ánh mắt phải gương mặt không nụ cười của Feyrld, nàng biết...nàng không muốn sống nữa rồi!!!
Gương mặt người đàn ông đẹp tựa tượng tạc, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng quyến rũ. Sẽ thật tuyệt vời nếu không đi kèm cùng con mắt màu máu kia...
Biểu cảm âm trầm, tràn đầy hơi thở của người chết này của Feyrld...khiến cho nàng nhớ đến cái lần mà mình bỏ trốn sau đó bị trói về...
Nhưng cũng đâu doạ người như thế này...
Hiu hiu hiu, độ hảo cảm còn chưa kịp đầy mà...
\[ Hề Hề mặc kệ độ hảo cảm đi...Chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ nhánh liên kết. Đảm bảo mọi nhiệm vụ khác đều okla hết.\] Cảm nhận được sự chần chừ và kinh sợ của kí chủ, Rubik bèn ra mặt an ủi cô nàng. Không phải nó nói điêu đâu, sự thật đúng là như vậy mà...
"Ừ." Nuốt nuốt nước bọt gật đầu. Không hiểu sao, tuy Feyrld không nhìn thấy nàng. Nhưng Tịnh Hề cảm thấy mỗi khi tầm mắt sắc như dao của chàng ta quét tới...Cứ như nàng đang trần truồng đứng trước mặt người ta vậy...
Bổn bảo bảo không thích ánh nhìn độc xà thế này một tí nào hết!
Chợt, Feyrld điều chỉnh sắc mặt. Con mắt máu trở về màu hổ phách bình thường. Cười một cái là xuân về hoa nở, gió mát vời vợi. Chàng ta vuốt vuốt mái tóc trên trán, cong môi tràn đầy ý vị lạ thường. Sau đó, quay đầu bước