Nhíu mày thật sâu, trông vẻ mặt nhăn nhó đầy khó chịu của tiểu ma nữ, Hi Hoa chỉ đành mím môi không khỏi thêm câu nào nữa. Ngoại trừ ngồi yên ngắm sự xinh đẹp của nàng trong tĩnh lặng, chàng cũng chẳng biết làm gì nữa...
Thân là một vị thần y, chàng chỉ có thể chữa trị cho con người...
Nhưng Tịnh Hề cớ sao lại là một con ma.
Chàng không thể chữa thương cho nàng ấy được.
Đảo mắt theo dõi từng vết bỏng cháy đen trên chân, trên cánh tay rải rác khắp mọi nơi. Cùng bộ bạch y đã sớm rách rưới tả tơi. Hi Hoa vô tình liếc ánh mắt qua vùng ngực bị xé quá nửa kia. Sâu trong đáy mắt đào hoa xẹt qua một đạo huyết quang. Trầm mặc hồi lâu, chàng ta tỏ vẻ quân tử cất lời: "Y phục của ngươi bị rách rồi kìa."
Cái con ma này, cho dù kẻ khác không trông thấy ngươi thì cũng không nên vác cái áo rách này bay long nhong chứ?
Tịnh Hề hiện giờ đang rất cáu kỉnh, nàng vẫn chưa thể tin được là lúc này mình yếu còn hơn con gà. Hệ thống mất đi, không có thể xác đi cùng. Tịnh Hề dù cho cố gắng đến mấy cũng không thể triệu hồi Xích Hồng từ không gian được...
Bảo bảo thật cmn thê thảm.
Mi mắt hạnh rung rung hé mở, hướng về phía nam nhân mặt mày đầy ôn hoà ngồi cạnh bên. Sau đó nghe theo lời nói của chàng ta, nàng lại liếc xuống ngực mình. Đập vào tầm mắt là đôi gò bồng đảo trắng nõn căng tròn hở hang quá đà kia. Tịnh Hề chỉ hừ lạnh khép mắt lại nghỉ ngơi, đôi môi béo mập phun ra hai chữ: "Kệ đi."
Hi Hoa:"..."
Tịnh Hề mang tư tưởng của người hiện đại mà tới đây. Tuy cảm thấy hở ngực thế này là có chút lộ song ma thì lấy đâu ra quần áo để mặc???
Chỉ có thể dùng tạm.
Nhưng Hi Hoa thì không.
Con gái đất Trung Nguyên để lộ mắt cá chân đã không được rồi, huống chi đây lại là bộ phận nhạy cảm nữa chứ? Thân là một nam nhân mang tư tưởng phong kiến, chàng ta quả thực quá ư bảo thủ.
"Ngươi nên ăn mặc hẳn hoi chút. Dẫu gì ta cũng là nam nhân, bộ ngươi không thấy ngại sao?" Hi Hoa cố gắng kiềm nén cảm xúc bản thân không phải tỏ ra thái độ tức giận với Tịnh Hề, dùng giọng điệu đầy dịu dàng mà dỗ dành. Đây là lần đầu tiên chàng dùng cái giọng mềm mại này nói chuyện với nàng. Tịnh Hề lại ngước mắt lên nhìn một lần nữa, ánh mắt có chút mơ hồ. Tiếp đó nàng đáp...
Lúc này trông còn ngoan ngoãn hơn trước nhiều.
" Ta chỉ còn mỗi bộ này thôi." Sống ở thế giới này hai năm lận, quanh năm bốn mùa nàng chỉ mặc duy nhất bộ y phục này.
"Hay là để ta mua y phục mới cho ngươi?" Vô tình buột miệng nói ra câu này, Hi Hoa cũng không cảm thấy có gì không đúng lắm...
Cứ như kiểu đó là thói quen ấy.
Tịnh Hề quăng ánh mắt cổ quái nhìn Hi Hoa: "Sao ngươi hôm