Tịnh Hề lặng lẽ tắt máy, trong lòng lại khóc tang cho Du Y.
Rất rất rất là thảm á!!!
Chị gái nhỏ Du Y! Để em tới cứu vớt chị.
Không biết có phải do bệnh nghề nghiệp nặng quá hay không mà lúc cô nhìn nam nữ chính thấy....
Trên đầu họ có hai chữ to đùng: "CẨU NAM NỮ "
Đúng thật là cẩu mà!
Nếu không phải vì nhiệm vụ, ta mẹ nó chơi chết các ngươi.
\[ Kí chủ đại nhân, ngài mau mau làm nhiệm vụ thôi.\]
Tịnh Hề lúc này mới nhớ ra, cái chữ "báo động đỏ" là sao??
\[ Cái đó có nghĩa là....\] Chuột nhỏ dè dặt nói:\[ Mục tiêu nhiệm vụ đang gặp nguy hiểm.\]
Tịnh Hề: "......" Ta chỉ vừa mới nhận nhiệm vụ thôi mà sao khách hàng lại...
Lật bàn!
Cái con chuột béo này lại cố ý chỉnh ta!!!!
\[ Kí chủ, ta không cố ý đâu mà.\] Chuột nhỏ lên tiếng minh oan.
Cái rắm í!!
Rõ ràng là nó có!
\[ Kí chủ vào vấn đề chính thôi. Còn tận một tiếng nữa thì Du Y mới bị cưỡng bức cơ. Bây giờ bọn bắt cóc vẫn đang chờ tiền.\]
Tịnh Hề mở lại máy tính bảng, thông qua hệ thống để xác định vị trí của Du Y.
Xem nào...
Vị khách hàng này đang bị nhốt trong khu công trình bỏ hoang cách đây năm cây số.
" Anh Mộ ơi..." Tịnh Hề định mượn xe ô tô của Tịch Mộ song cô mới nhớ là...
Ta đâu biết lái xe!
\[ Kí chủ, ngài chưa đủ tuổi lái xe ô tô đâu.\] Chuột nhỏ khuyên can. Nó sợ cô chưa kịp cứu người thì đã đâm chết người ta rồi.
"Có chuyện gì vậy?"
"À, không có gì đâu ạ! Em ra ngoài nghe điện thoại tí." Nói xong, Tịnh Hề cầm điện thoại chạy nhanh ra ngoài.
Đế Uyển nằm trong các khu biệt thự cao cấp, muốn gọi xe thì phải đi bộ khỏi đây đã. Tịnh Hề cảm thấy thật mệt mỏi, khách hàng chưa đến văn phòng giao dịch nên cô không thể dùng \(\*\)thuật thuấn di được.
\(\*\) Thuật thuấn di: Dịch chuyển tức thời.
Tức cái lồng ngực!!!
Rời khỏi khu biệt thự cao cấp, Tịnh Hề gọi taxi tức khắc, yêu cầu địa điểm.
Ừm, còn bốn mươi phút nữa.
Vẫn kịp.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khu công trình bỏ hoang Địa Bắc.
Du Y kinh hoàng mở to hai mắt, ngồi bật dậy.
Đầu rất đau....
Đây là đâu???
Du Y quan sát xung quanh nhưng chả nhìn thấy gì cả.
Nơi này quá tối. Không gian tĩnh lặng. Ngoại trừ tiếng hít thở của mình cô không nghe thấy âm thanh nào hết.
Cô bị bắt cóc rồi....
Đáy mắt Du Y hiện lên một tia phẫn hận.
Tịch Dương...Tịch Dương....
Cô làm bạn thanh mai bên hắn mười mấy năm lại còn không bằng sự xuất hiện của nữ nhân kia.
Hắn hãm hại Du gia, giờ còn muốn sai người bắt cóc cô ư?
Sao hắn tuyệt tình đến vậy chứ???
" Ả ta tỉnh lại chưa?"
"Mày vào coi đi."
" Con ả này ngon như vậy. Hay là chúng ta chơi luôn."
Có tiếng người bên ngoài....
Tiếng cửa mở ra, ánh đèn chiếu thẳng vào khiến Du Y khẽ nheo mắt lại.
Cơ thể run lên. Cô thấy đứng ở kia là ba người đàn ông.
Nỗi sợ trong lòng lại dâng lên.
Một tên đàn ông cười đầy dâm dật, gã đưa móng heo lên vuốt nhẹ đùi Du Y: "Trời! Bọn mày xem làn da non mịn này. Sờ vào sướng chết."
"Ôi! Cô em tỉnh dậy rồi à? Để bọn anh làm em