Rầm!
Ánh nắng ban mai nhạt nhoà chiếu rọi vô ngọn đồi nhỏ. Nắp quan tài bị Hi Hoa dùng nội công trâu bò lâu năm của mình đánh bay, chia năm xẻ bảy thành đống mảnh vụn tơi bời lơ lửng rơi rớt trên không trung. Nội lực mãnh mẹ đến nỗi tạo thành cả một cơn gió nhỏ, cuốn bay đống vụn ra xa. Khi mọi thứ trở nên ổn định hơn, Hi Hoa bèn ngó đầu xuống nhìn vào bên trong quan tài...
Trống rỗng...
Quan tài trống rỗng...
Trong đó...không có một ai cả.
Hi Hoa...đã lường trước kết quả như vậy, song nội tâm vẫn không kìm nén được sự kinh ngạc. Nắm tay run rẩy đưa lên vạt áo vuốt vuốt vài cái...Chàng cố trấn áp cảm xúc bản thân. Sau rồi tự hỏi...
Nếu trong quan tài không thấy xác...
Thì xác người hiện giờ đang ở đâu chứ?
...
"Thiệt tình, tiểu tử này...tốc độ làm việc nhanh hơn ta tưởng." Lão già đạo sĩ áo nâu lầm bà lầm bầm, tự độc thoại trên con đường mòn nãy giờ. Cuối cùng, lão ta cũng trở về hang ổ của mình...
Nơi hoang sơn cùng cốc không một bóng người. Cây hoè to lớn sừng sững mọc lá sum xuê, cùng từng khóm nhành mây đan bện thành một chiếc dù khổng lồ chắn nắng. Tuy bấy giờ đang là ban ngày, song nơi đây không khí lại âm trầm, quạnh quẽ tới dị thường. Thi thoảng đằng xa có vài ba tiếng côn trùng kêu lác đác, càng khiến cho mọi vật trở nên buồn thiu đầy rợn người. Tên nào mà yếu bóng vía không may chạy lạc vô nơi này, chỉ sợ không kìm được mà vắt chân lên cổ chạy luôn mất.
Nói đây là hang ổ...đúng theo nghĩa đen. Lão đạo sĩ chậm rãi lê cái thân già nua bước vào hang đá. Sâu bên trong do không có đốm lửa thắp sáng nên chỉ toàn một màu tối đen như mực. Vách đá bên ngoài được chút ánh sáng hắt vào, lộ rõ một đống rêu lá mọc lởm chởm xanh ngắt. Thậm chí còn có vài cây nấm nhỏ nhắn đáng yêu đòi lòi ra bầu bạn chung với đám rêu. Phất nhẹ tay áo, lão ta đã khiến cả cái hang động vốn đang tối om bỗng chốc trở nên sáng bừng.
Cái hang đá này...rất thích hợp cho mấy con vượn thời nguyên thủy ở.
Ngoại trừ đá, rêu xanh, nấm và bụi bặm ra thì không gian cái hang này chẳng có thứ quái gì là minh chứng cho rằng đã từng có một con người ở đây...
Chỉ khi đốm lửa thắp sáng đến góc cuối hang, có lẽ chúng ta mới phát hiện ra còn thứ khác ở nơi đây nữa...
Trong hang còn có một chiếc giường...làm bằng đá.
Đây chỉ là một điều bình thường thôi nhỉ?
Nếu không tính đến có một người khác đang ngủ trên đó.
Thiếu nữ xinh đẹp chắp tay trước ngực, nằm ngủ ngon giữa giường đá. Mái tóc mượt mà theo năm tháng đã dài vô cùng, được hứng bởi chiếc rổ mây nhỏ bên chân giường. Bộ bạch y mỏng manh mà nàng đang khoác, càng tô vẽ thêm vẻ yếu đuối dễ vỡ của nàng. Gương mặt hồng nhuận mềm mềm. Đôi môi béo mập tràn ngập huyết sắc mê người, tựa quả đào tiên chín mọng nước dụ người tới cắn một ngụm...
Chỉ là...nhịp thở của thiếu nữ yếu đến doạ người...
Thoi thóp từng hơi...từng hơi một...Có cảm tưởng chỉ cần lơ là phút chốc thôi, thì nàng ấy sẽ mãi mãi ngưng thở vậy...
Không biết kéo đâu ra cái ghế đá,lão đạo sĩ đặt gậy gỗ dựa bên vách đá, ngồi vào ghế đá. Lão ta khẽ nhăn mày lại. Mặt mũi thập phần cáu