Được Thái hậu gọi hai tiếng: "Lư lão", đủ để hiểu Lư thái y đã làm việc cho Thái y viện bao lâu, và sự kính trọng mà Người dành cho lão ta.
Lão chính là người có tiếng nói nhất trong Thái y viện. Đến cả thái giám tổng quản bên cạnh hoàng thượng bấy giờ, cũng không đủ tư cách mà to giọng với lão đâu. Bên hoàng thượng đã thế rồi, huống chi thái độ của các phi tần trong hậu cung nữa chớ. Hiện Lư lão là thái y chuyên dụng của Thái hậu, chỉ có phi tần nào bị điên, đang lén lút nuôi dưỡng kế hoạch tạo phản mới dám đánh chủ ý lên người lão thôi.
Khoảnh khắc thấy vị Thái hậu ốm bệnh trong lời đồn đang thư thái ngồi trên phượng toạ kia, Lư lão âm thầm chửi tục, biết mình hình như bị lừa mất rồi. Lại bí mật hoàng gia gì nữa đây?
Lão mệt lắm rồi đấy, nhiều khi muốn cáo quan hồi hương nhưng không được. Việc ngươi biết rõ bí mật hoàng thất, không khác gì lúc ngươi đi ngủ đang treo một cây đao lên đầu mình vậy.
Lão lăn lộn đến ngần này tuổi rồi...Thế mà vẫn chưa được nghỉ ngơi, ngày nào cũng chật vật với đống cái này.
Tấm thân già chịu nhiều đớn đau lưu luyếnnn!
Hát tang tặng cho bản thân một câu. Sau khi Thái hậu ra lệnh cho cô nàng a hoàn gần đấy đem trà nước ra bưng lên cho lão. Được xá lệnh ngồi xuống, Lư lão mới dè dặt hỏi Thái hậu: "Thế hôm nay, nương nương gọi lão thần đến có việc gì ạ?"
Hơi kì quái!
Thái hậu nương nương thì có gì bí mật chứ?
Khoảng phải chỉ có các tần phi mới hay giả bệnh dụ hoàng thượng sao?
Bỗng dưng đầu óc nghĩ về cái không nên nghĩ, Lư thái y khẽ rùng mình xua đuổi ý nghĩ đó đi.
Thật đáng chết! Sao lão lại nghĩ về cái thứ điên khùng đó nhỉ?
...
"A a...Đây...đây là...Hoàng Dương công chúa? Sao...sao có thể?" Không phải Hoàng Dương công chúa đã sớm mồ yên mả đẹp hai năm nay rồi ư? Bệnh tình năm xưa của người nặng đến nỗi từng rúng động cả phủ Xương Đức công thời đó, thậm chí còn lan đến tận hoàng cung. Vì cái gì mà xác người còn đang "ngủ ngon" trong phượng điện của Thái hậu?
Có lẽ nào...
Thái hậu chỉ ngồi yên trên cái ghế gỗ gần đó, trầm ngâm không nói gì. Ngầm nhếch mày ra lệnh cho Phùng Xuyến đứng bên cạnh mình.
Nhận được hiệu lệnh ngầm của Người, Phùng ma ma nhón chân đi đến gần giường. Mặc kệ sự sửng sốt vẫn còn hiện hữu trên gương mặt lão già họ Lư. Bà đưa tay lật chăn lên, kéo bàn tay trắng nõn của thiếu nữ đang say giấc kia. Vén ống tay áo của nàng ấy lên, đặt một tấm vải xanh trên đó. Và bà làm tư thế mời với Lư thái y: "Lư lão, mong ngài hãy bắt mạch cho điện hạ."
Lư thái y hiểu rồi...Ắt hẳn Hoàng Dương công chúa đã tạo nên một vụ giả chết gì đấy, hoặc cũng có thể nàng bị hôn mê sâu trong trạng thái chưa