"Chát!!!" Như Mạt vung tay lên tát một phát mạnh vào mặt Trần Tích. Môi cô ta run run: "Trần Tích tôi quen không phải là loại người như anh."
"Loại người như tôi..." Trần Tích bị đánh lật mặt, hắn ta cười châm biếm: "Như thế nào cơ?" Đoạn, hắn tiến lại gần Như Mạt, ép cô ta lên tường, một tay ôm eo, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô ta.
" Cơ thể em....thực sự..." Hắn vừa nói, đầu dụi dụi vào cổ Như Mạt, thân thể chèn ép lên người phụ nữ. Như Mạt cố đẩy hắn ta ra nhưng không được. Bộ dáng này của Trần Tích làm cô ta thấy sợ.
Tịnh Hề hăng say xem kịch đến phân đoạn Trần Tích thò tay vào áo Như Mạt thì tự dưng con chuột béo kia hét lên: \[ Kí chủ, ngài mau hành động đi chứ!!\]
Tịnh Hề:"..." Ơ! Ta muốn xem tiếp cơ.
Đang hay mà!!!
Đâu chỉ mình kí chủ, chuột nhỏ cũng muốn lắm ấy chứ. Nhưng...
Thế này là hỏng nhiệm vụ đấy.
Chuột nhỏ trong lòng tiếc nuối chết đi được song ngoài mặt nó vẫn phải khuyên nhủ Tịnh Hề.
Trần Tích lột áo của Như Mạt ra, tay của hắn vuốt vuốt nhẹ bộ ngực mềm mại. Đanh định cởi nốt quần của cô ta thì bỗng dưng cảm thấy...
Buồn ngủ.
Mùi hương kì quái chui vào mũi hắn ta, cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ nhưng chưa đến năm phút sau hắn ta đã gục rồi.
Trần Tích ngủ rồi, cả Như Mạt cũng thế.
Tịnh Hề rút ẩn thân phù, nhẹ nhàng bước ra, từ trên cao nhìn xuống, vành môi cô cong lên thành nụ cười đầy ngọt ngào.
Phải xử lý thật tốt mới được.
Cho ta bớt tức giận khi xem kịch mà phải dừng!!!
Tịnh Hề ném Trần Tích lên giường, cô chỉ ngón trỏ vào giữa trán hắn ta. Một tia ánh sáng bắn ra, len lỏi vào mi tâm sau đó dần tan biến. Tịnh Hề lục lọi tìm điện thoại, đưa cho chuột nhỏ bảo nó xoá hết các loại ảnh và video đi.
"Ngươi quét thử xem hắn còn lưu giữ bản sao không?"
\[ Vâng, thưa kí chủ.\]
\[ Hắn chỉ lưu duy nhất trong máy thôi.\]
Tịnh Hề gật đầu, cô nhìn Như Mạt quần áo xộc xệch nằm dưới đất, lấy ra một tấm phù vàng, cầm bút hí hoáy viết vài chữ lên đó rồi dán lên người Như Mạt. Một giây sau, người mới nằm đó đã biến mất hoàn toàn.
Xử lý xong tất cả, Tịnh Hề quay về căn hộ ngủ một giấc.
Giờ đã hơn mười giờ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Mấy ngày sau, chuột nhỏ thông báo cho Tịnh Hề: \[ Nam chính đã tỉnh lại.\]
Tịch Dương lúc khi tỉnh dậy, thấy Như Mạt gục bên giường hắn ta mệt mỏi ngủ, trong lòng hắn ta càng thêm yêu thương cô gái này.
Ha ha ha....
Tịnh Hề rất rất muốn cho Tịch Dương xem đoạn phim nóng kia...
Không nên!!!
Hỏng nhiệm vụ mất!
Tịnh Hề gác chân lên bàn, ngả người xuống ghế, thư giãn. Chuột nhỏ ngồi cạnh cô, cái đầu nhỏ nhỏ mềm mềm của nó cúi xuống đọc một tờ giấy màu hồng: \[ Kí chủ