Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

ngăn cản ông xã "hờ" yêu đương với nữ chính (10).


trước sau



Tịnh Hề ngồi vào ghế sau xe ô tô riêng của Trầm Ngạn. Anh ta ngồi ngay cạnh cô, nói với tài xế bên trên: "Trở về biệt thự Tân Trúc."

Xe dần dần lăn bánh. Một tay chống cằm, Tịnh Hề thẫn thờ nhìn qua cửa kính...

Con ma nữ kia...

Nó chấm cô rồi à???

Bóng đêm bao trùm, không gian trong xe tĩnh lặng. Cô mở điện thoại ra...

Hơn mười giờ tối rồi.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tịnh Hề lại ấn vào mục tìm kiếm, gõ dòng chữ: " Ma sẽ xuất hiện vào mấy giờ đêm."...

Màn hình điện thoại bỗng hiện lên hình ảnh con ma nữ. Tịnh Hề hoảng đến mức suýt thì ném nó đi...

Nhìn lại xem...

Ồ, hoá ra đó chỉ là hình ảnh minh họa.


Sợ quá đi mất...

Trầm Ngạn cạnh bên nhìn cô vợ "hờ" trên danh nghĩa của anh. Từ lúc lên xe tới giờ, cô ấy chưa hề để ý đến anh một giây nào.

Cảm thấy hơi hơi khó chịu.

"Em thực sự đưa cho anh mảnh đất kia à?"

Tịnh Hề nghiêng đầu nhìn Trầm Ngạn, đụng phải ánh mắt âm trầm của người đàn ông...

Tịnh Hề:"..." Bị sao thế?

Không thấy ta đang sợ hãi à? Hỏi hỏi cái gì???

Cô tắt điện thoại đi, hỏi ngược lại anh: "Anh không phải là chồng em sao? Đưa cho anh mảnh đất đó thì có vấn đề gì à?"

" Em lấy đâu ra nhiều tiền thế?" Số tiền cô ấy có còn vượt xa cả một công ty. Anh đã nhờ trợ lí điều tra qua, Tịnh Hề mỗi ngày chỉ có ăn no chờ chết trong biệt thự. Cô ấy đâu có đi làm thêm gì đâu chứ!

Sáu trăm mười một tỉ, đó là con số trên trời.

Trầm Ngạn đoán đúng rồi, Tịnh Hề lười làm việc chết đi được. Bảo cô ấy đi kiếm một trăm vạn là điều không thể huống chi là 611 tỉ.

Số tiền này ấy hả?

Tịnh Hề phải bỏ ra bốn mươi điểm công đức để đổi lấy từ cửa hàng hệ thống đấy.

Cửa hàng hệ thống mà lại bán cả tiền, nghe nó hài hước chưa?

Để tát bay cái mặt cờ hó của Tống Hành, bổn bảo bảo đã phải tốn bao nhiêu công sức.

Số tiền này tuyệt đối hợp pháp, cho dù anh mang nó ra ngân hàng kiểm tra sẽ không một ai nghi ngờ cả.

" Dẫu sao đó không phải là tiền đen, lo gì chứ?"

Trầm Ngạn:"..." Cô ấy có lẽ không muốn nói rõ với anh.

Trên xe một lần nữa trở nên yên lặng. Xe lái vào khu biệt thự, dừng lại. Tịnh Hề mở cửa xuống xe, cô bước nhanh vào nhà. Tiền quản gia đứng ở cổng biệt thự, lão ta cúi người: "Thiếu phu nhân đã trở về."

Tịnh Hề gật đầu. Cô ngồi vào ghế sô pha, tiện tay ném túi xách lên bàn, thả lỏng người nghỉ ngơi.


" A, chào mừng thiếu gia trở lại biệt thự." Giọng điệu của Tiền quản gia có chút kinh ngạc. Trầm Ngạn bước qua lão, tới ngồi cạnh Tịnh Hề.

Nệm sô pha lún xuống, Tịnh Hề nâng mí mắt nhìn người bên cạnh...

" Anh không đi à?"

Trầm Ngạn rót nước ra cốc, đưa lên miệng cô: " Giờ là tối muộn rồi. Anh ở lại đây sẽ không sao chứ?"

"Tùy anh." Tịnh Hề mệt mỏi đáp, cô hé miệng ra,

thản nhiên để người đàn ông rót nước vào.

Trầm Ngạn nhìn vết son trên vành cốc. Anh rót thêm nước, nhấp môi đúng chỗ đó.

\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 15%.\]

Nghe âm báo của thanh đo, Tịnh Hề nhìn Trầm Ngạn, đúng lúc thấy hành động kì quái của anh...

"..." Đàn ông thật khó để có thể hiểu.

Trầm Ngạn cảm giác được ánh mắt của cô nhìn mình, anh đặt cốc xuống, liếm nhẹ môi.

"Tối nay em ăn gì chưa? Để anh sai người đi làm cơm."

Nói đến đây, Tịnh Hề mới nhớ ra. Từ chiều tới giờ ngoại trừ uống mấy cốc nước ra, cô chưa có ăn gì cả.

Thật đói!!!

Phải ăn một bát mì tôm thì mới có sức uýnh nhau với con ma kia.

Tịnh Hề đứng dậy, đi vào phòng bếp, mở tủ gỗ lấy một gói mì tôm. Cô siêu chuyên nghiệp bắc nồi lên, bỏ nước vào và bật bếp.

Nhìn một gói mì, Tịnh Hề như thể nhớ ra cái gì đó. Cô quay đầu lại thấy Trầm Ngạn đang đứng dựa vào cửa.

Trầm Ngạn nhìn thiếu nữ mặc sườn xám gợi cảm trong bếp.Hình ảnh của cô ấy so với căn phòng này chả hài hòa tí nào hết.

"Anh ăn không?"

"Ăn gì cơ?"

" Mì tôm đó."


Trầm Ngạn:"..." Cô ấy vừa bảo cái gì?

Hỏi anh có ăn mì tôm không á?

Này, với thân phận của anh mà phải đi ăn món đó sao?

Định nói lời từ chối song khi nhìn vào bóng dáng Tịnh Hề đứng trong bếp, mắt hạnh của cô chiếu thẳng vào mặt anh, miệng vô thức lại nói thành: "Có, nấu thêm cho anh nữa."

Tịnh Hề lấy thêm một gói mì tôm nữa, bắt đầu nấu ăn. Năm phút sau, mùi thơm bay bay khắp phòng. Tịnh Hề lót một chiếc khăn, đặt nồi mì nóng hổi lên bàn. Trầm Ngạn hít hít mùi hương...

Bụng bất giác kêu rột, rột...

Anh nhìn nồi mì trên bàn đầy đủ mọi topping. Xúc xích có, trứng có, rau cải xanh cũng có nốt.

Hừm, ăn cái này chắc ngon đấy.

Tịnh Hề múc mì tôm ra bát, cô đặt hai cái bát sát nhau, nhìn chòng chọc thật lâu. Trầm Ngạn thấy cô ấy gắp thêm mì từ bát này cho vào bát kia. Rồi sau đó cô đưa cho anh bát mì ít hơn.

Trầm Ngạn:"..." Cảm thấy có chút buồn cười.

Tịnh Hề bắt gặp ánh mắt của Trầm Ngạn, cô lấy đũa, thìa, ra vẻ đương nhiên: " Em nấu mì cho anh. Đáng lẽ em phải ăn nhiều hơn chứ."

\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 18%.\]

Tịnh Hề nhìn lại Trầm Ngạn, chỉ thấy anh gắp mì tôm nhét vào miệng, trông rất hưởng thụ.

Chẳng lẽ việc cô nấu mì khiến anh cảm thấy cô là một người tốt sao?

Đàn ông thật là...





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện