" Cô đây là bị phát hiện rồi?" Tịnh Hề nằm ườn trên giường, nhìn Nhiễm Sương.
Ma nữ run lẩy bẩy, cô ả khó khăn nói: "Chu Hồng đã phát hiện ra điều bất thường. Lão ta thuê một tên đạo sĩ rất lợi hại. Đáng lẽ tôi đã bị đánh nát linh hồn, may thay tôi chạy kịp tới tìm cô."
"Đạo sĩ không cho cô cơ hội đi đầu thai à?"
"Có, lúc đầu ông ta bảo nếu tôi biết từ bỏ oán niệm, không đi báo thù thì sẽ tha chết cho tôi. Nhưng tôi không chịu, thế là ông ta ra tay."
Tịnh Hề hất tay ném một tấm phù về hướng Nhiễm Sương. Cô ả sợ hãi lui lại, tấm phù rơi nhẹ xuống đất.
"Nhặt lên đi."
Ma nữ:"..." Đùa nhau à!
Chẳng lẽ người này cũng muốn giết nốt ả?
Thấy ma nữ không cử động, Tịnh Hề bồi thêm một câu: "Không có hại cho cô đâu."
Biết không hại cho mình, Nhiễm Sương cầm tấm phù lên...
Chả có gì xảy ra hết.
"Đem thứ này theo, những đòn đánh của tên đạo sĩ sẽ trở nên vô dụng."
Ma nữ có chút nghi ngờ, tên đạo sĩ kia rất trâu bò. Liệu cái thứ nhỏ bé này có đỡ được không?
"Cô quên năng lực của tôi rồi à?"
Nhiễm Sương nhớ lại đêm hôm trước, hai người họ gặp mặt...
À không! Là một ma một người.
Thiếu nữ chỉ cần cầm thanh kiếm đen là có thể giết được ả trong nháy mắt.
Thật đáng sợ!!!
"Còn không mau đi đi?"
Ma nữ có chút thất thố, cô ả nắm chặt tấm phù. Mang bên mình vết thương bay ra ngoài.
Bằng mọi giá, cô ta nhất định phải khiến con heo Chu Hồng sống không được, chết không xong.
Tịnh Hề thấy ma nữ đi rồi. Cô bật hết đèn lên, cuộn mình vào chăn, tiếp tục ngủ.
Có chuyện gì mai tính sau.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lão đạo sĩ nhấc chân bước ra ngoài, ánh mắt đảo đến người đàn ông trung niên đang mất hồn ngồi trên ghế. Lão nói: "Tôi đã vận hành pháp thuật đuổi đánh con ma này. Nhưng cô ả đã chạy đi mất rồi."
Chu Hồng ngước gương mặt tàn tạ lên, ông ta đầy sợ hãi: "Cô ta chạy đi rồi...có nghĩa là...cô ta sẽ trở lại ư?"
Ông ta không thể nhịn run rẩy...
Nghĩ đến mấy tháng nay, trên lưng ông luôn cõng một con ma nữ...
"Vương đại sư, ngài hãy giúp tôi đi mà. Tiền bạc ngài muốn bao nhiêu cũng được hết. Tôi không muốn chết đâu!"
Vương đại sư lui lại một bước, né tránh bàn tay gầy guộc của Chu Hồng, lão ta lãnh đạm: "Chu tiên sinh, tôi bảo ông từ trước rồi. Tiền nong đâu phải vấn đề. Vấn đề chính ở đây là ông đã gây ra tội gì với con ma đó. Chỉ khi ông biết cách ăn năn sám hối, tôi mới có thể lập đàn cầu siêu cho ả."
"Tôi...tôi..."
Vương đại sư cắt lời nói của ông ta: "Tôi cho ông thời gian để suy nghĩ. Nhà ông tôi đã tạo kết giới rồi. Ma nữ không