Tịnh Hề sắp điên mất.
Trầm Ngạn lột từng thứ trên người Tịnh Hề xuống. Như mấy lần trước đây, tay anh ta rất không đúng đắn sờ loạn mọi nơi. Trầm Ngạn yêu thương nhìn thiếu nữ ngồi trong bồn tắm.
Yêu thương cái rắm!!!
Ánh mắt kia khác gì thợ săn nhắm con mồi đâu chứ!
Cởi xong hết cho cô rồi, Tịnh Hề trợn mắt nhìn Trầm Ngạn đứng bên ngoài tự mình thoát y.
Cà vạt tháo ra...
Áo sơ mi rơi xuống...
Quần được tụt xuống...
Đến khi thứ cuối cùng cũng được cởi ra, Tịnh Hề quyết định nhắm mắt lại.
Đừng có nhìn...
Đừng có nhìn...
Đừng có nhìn...
Hỏng cmn mắt đấy!
"Ư...ư...a...a.."
Tịnh Hề ngồi yên trong bồn, đang cố tự thôi miên chính mình:"..."
Anh ta đang rên đấy à?
Tịnh Hề lén liếc Trầm Ngạn, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Trầm Ngạn đang quay tay!!!
Trời má, anh ta thế mà quay tay trước mặt cô.
Trầm Ngạn thở dốc dồn dập, bàn tay của anh ma sát cực nhanh với cậu em. Miệng thì phun ra đủ loại thanh âm khiến tai người nghe muốn mang thai.
Anh vừa thẩm du, vừa nhìn chằm chằm Tịnh Hề. Ánh mắt đó đen đặc, sâu thăm thẳm, dày đặc tình dục nguyên thủy.
Càng nhìn cô, anh càng không khống chế nổi lực đạo trên tay, tiếng ư ư tràn ngập khoái cảm. Tâm trí vẽ lên cảnh tượng cô bị mình đè dưới thân, cơ thể của hai người họ cùng nhau giao hợp. Cô khóc lóc, cô rên rỉ, cô cầu xin anh.
"A..." Trầm Ngạn thô to kêu một tiếng, cầm lên quần lót của Tịnh Hề, bắn mạnh ra.
Tịnh Hề:"..." Anh ta vừa phun cái gì đấy???
Trầm Ngạn cầm cái quần lót đó, nở nụ cười dâm đãng. Mắt anh đảo về phía cô gái. Cô ngồi trong bồn tắm, thân hình gợi cảm bị che đi, chỉ để lộ ra cái đầu nho nhỏ. Đối diện với ánh mắt đầy kinh hoảng của cô, tim anh không khỏi đập thình thịch.
Đáng yêu ghê!
\[ Ting! Tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 81%.\]
Tịnh Hề có chút hoang mang nhìn cái bản mặt súc vật của ông chồng cô.
Chẳng lẽ việc anh ta tự sướng trước mặt cô sẽ khiến anh nghĩ cô là một người tốt sao?
Tư duy của biến thái, bảo bảo không muốn hiểu đâu.
Trầm Ngạn cúi đầu xem cậu em vẫn còn sưng to, anh vò chiếc quần lót trên tay, vứt sang một bên. Đi đến chỗ Tịnh Hề.
Tịnh Hề nhìn người đàn ông trần truồng bước lại gần. Cô co người lại, che đi những thứ không thể nhìn.
Định làm gì?
Trầm Ngạn đang đứng mà Tịnh Hề lại ngồi. Cái thứ đồ chơi khổng lồ kia của anh vừa tầm đối mặt với cô. Tịnh Hề kinh sợ nhìn cái thứ gân guốc, đang nảy nảy bên má mình. Mùi tanh tanh kì dị của nó chui vào mũi cô.
Chúa ơi! Hãy tước đi đôi mắt đã bị vấy bẩn của con!!!
"Bé con, giúp anh được không?"
"Hả, giúp gì cơ?" Quay tay á?