Cánh cổng thần điện mây trắng vấn vít. Tịnh Hề hạ cánh xuống, đi thẳng vào.
Trên nệm mây là một thiếu niên xinh đẹp...
Là xinh đẹp thật đó.
Hắn nghiêng đầu nhìn, mái tóc hoàng kim dài thả buông xoã trên nền đất. Thân hình mặc chiếc áo màu trắng. Bàn tay gảy gảy nhẹ cây đàn Lia. Thanh âm từ cây đàn vang lên trong trẻo, êm tai. Nghe bảo những người mà có tạp niệm trong người, khi nghe tiếng đàn này lập tức trở nên thanh thản, an vui.
Đàn thần đó!!!
Tịnh Hề liếc qua cây đàn Lia kia, ánh mắt cô lại dời đến mặt của thiếu niên.
"Michael đại nhân!"
Ngón tay đang lướt qua những sợi dây đàn dừng lại. Thiếu niên xinh đẹp mở mắt ra, con ngươi đối thẳng với mắt Tịnh Hề, hắn ta ưu nhã cất giọng: " Tịnh Hề, con có chuyện gì sao?"
"Con muốn xuống nhân gian chơi." Tịnh Hề tỏ ra manh manh ngốc.
Ta ở đây năm năm rồi.
Sắp sửa quên đi hương vị của mì tôm.
Cần ăn mì tôm.
Michael khẽ nhíu mày, dịu dàng mở miệng: "Nhưng con chưa đủ mười tám tuổi. Đợi con lớn rồi thì đi."
Đứa nhóc này