Cẩm Tu đờ đẫn ngồi bên giường, cạnh chân cậu là vali đựng quần áo.
Người phụ nữ được gọi là "mẹ" cậu kia đang rất vui sướng...
"Tiểu Tu, con cần mang cái gì về không? Để mẹ giúp con thu xếp."
Cẩm Tu nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó, cảm thấy thật khó khăn để phun ra một chữ "mẹ"...
"Con cần không gian riêng để tự cất đồ ạ."
"Ừ, ừ. Thế thì mẹ ra ngoài cửa đợi con nhé." Người phụ nữ gật gật đầu, nhanh chân đi thẳng ra ngoài. Còn rất khôn khéo khép cửa lại cho con trai mình nữa...
Cô hạnh phúc quá...
Vậy là gia đình bọn họ được đoàn tụ rồi...
Trái với tâm trạng vui vẻ như muốn bay lên trời của người mẹ. Cẩm Tu rất khó chịu...
Lạc Cẩm Tu...
Tịnh Cẩm Tu...
Hai cái tên đều cùng hai chữ...
Cậu vẫn thích họ Tịnh hơn...
"Về sau em gọi anh là Cẩm Tu nhé..."
"Cẩm trong cẩm tú tiền đồ. Tu trong tu thân tích đức...."
Trái tim trở nên trống rỗng lạ thường. Cảm giác rất muốn...
Ôm tiểu thiên sứ vào lòng...
Ngửi mùi cơ thể em ấy...
"Anh Cẩm Tu định đi đâu thế?" Tịnh Hề đậu trên bệ cửa sổ, giả vờ "ngạc nhiên" cao giọng hỏi.
Cẩm Tu liền quay phắt đầu lại...
Tiểu thiên sứ đứng bên cửa sổ, hai cánh sải rộng lớn. Vẫn là là cái váy màu trắng thanh thuần...
Tựa như lần đầu bọn họ gặp mặt.
Cô ấy vẫn rạng rỡ, thánh khiết cao quý như vậy. Mà cậu, sớm bị ép buộc dời đi.
Bỗng nhận ra, ba năm có cô bên cạnh bầu bạn trôi nhanh quá...
Quãng đường còn lại dài lắm, không có em thì anh biết phải làm sao giờ?
Sự khủng hoảng trong người cứ thế khuếch đại lớn dần. Cẩm Tu bật nhanh đến chỗ Tịnh Hề đứng, kéo cô vào lòng mình, siết thật chặt...
Tham lam ngửi hương vị thơm ngọt của cơ thể cô...
Ước gì cả đời chúng ta mãi mãi thế này thì tốt...
Đúng vậy, là cả đời...
Cẩm Tu không phát hiện ra rằng, trong lòng cậu sớm coi tiểu thiên sứ khả ái của mình là cô vợ nhỏ rồi.
Tịnh Hề tái hết mặt mày lại, cô thô bạo giơ tay đẩy mạnh người ra, há mồm thở dốc.
A a a! Buồn nôn quá!!!
Cẩm Tu giờ mới biết vừa nãy hành vi của mình thật quá đáng. Trực tiếp đụng đến bệnh của Tịnh Hề, nhìn cô cau mày cắn cắn môi, cậu hoảng đến sắp khóc:
"Anh xin lỗi! Anh không cố ý..." Bàn tay định nhấc lên vuốt vuốt sống lưng liền ngưng lại...
Cậu mà làm thế, chỉ sợ em ấy ngất luôn mất.
Không thể vỗ lưng cho cô được, cậu đành đứng đó áy náy nhìn cô...
Một khắc kia, do quá sợ hãi nên mới thất thố đến vậy.
\[ Kí chủ, yêu cầu giữ vững hình tượng.\] Một thiên thần quý sờ tộc không có nôn be nôn bét trước mặt người phàm đâu.
Phải bảo kí chủ bình tĩnh lại mới được.
Cố lên!
Cố lên!!
Cố lên!!!
Trong đầu Tịnh Hề lặp đi lặp lại thanh âm động viên của chuột nhỏ. Cô nén lại phản ứng thần kinh của dạ