"Đây là người giám hộ của con." Michael nhàn nhã cầm tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm. Ánh mắt hướng về người đàn ông đang ngồi đối diện.
Tịnh Hề bắt đầu đánh giá ông ta...
Xem nào, người này tầm hơn ba mươi tuổi. Mặt mũi lẫn khí chất quanh thân đúng tiêu chuẩn của một tinh anh xã hội, người mà có học thức cao. Ông ta nở nụ cười ôn hoà, cất lời chào hỏi: " Lâu ngày không gặp Michael đại nhân. Anh vẫn trẻ đẹp như xưa nhỉ."
Michael vênh vênh cái mặt lên, ngạo kiều hất tóc: "Tất nhiên. Còn anh thì già đi nhiều rồi."
Người đàn ông chỉ cười xoà lắc đầu vài cái, rót thêm một tách trà: "Trách sao được. Tôi cũng không hối không hận. Trải nghiệm làm một người tốt dưới trần gian rất tuyệt đó. Đây là..." Ông ta đảo mắt nhìn sang Tịnh Hề đang ngồi uống sữa bên cạnh: "Con riêng của anh à?"
Tịnh Hề:"..." Tí nữa sặc mẹ sữa.
Ông chú này vừa nói gì cơ?
Ta mà là con riêng của Michael á?
Mắt bị lé à? Bảo bảo đẹp như vậy, sao có thể giống hắn ta chứ!
"Không phải con riêng đâu. Nhóc con này là người kế nhiệm của tôi." Michael rất bình tĩnh, một chút dấu hiệu của sự tức giận cũng không có.
"Con là người kế nhiệm?" Tịnh Hề không thể tin nổi hỏi hắn. Từ khi nào tên này chọn cô làm truyền nhân vậy?
Chức vị của hắn, ta hông muốn làm đâu.
Mệt lắm!
Còn bao nhiệm vụ đang nghênh đón ta kìa.
"Ừ" Michael gật gù: "Không phải hai hôm trước con nói với ta là con có thiên phú dị bẩm sao?"
Tịnh Hề:"..." Ta nói thế thật à?
Thì nó đúng là như vậy mà.
"Con không muốn làm đâu."
"Chưa vội, đến năm mười tám tuổi thì ta sẽ đưa con đi thực tập. Đợi khi nào con đủ kinh nghiệm, ta sẽ truyền ngôi cho con."
Tịnh Hề:"..."
Người đàn ông đối diện:"..."
Truyền ngôi cái rắm!
Ngài thực sự coi mình là vua hả?
Michael với người đàn ông hàn huyên thêm một lúc nữa. Sau cùng, Michael nói lời cáo từ mà quay về thiên đường.
Michael đi rồi, Tịnh Hề với người đàn ông mắt to trừng mắt nhỏ. Người đàn ông ngờ vực: "Nhóc con, là cháu tự chạy xuống trần gian à?"
"Đúng rồi đó."
Người đàn ông âm thầm khen ngợi...
Không hổ là người kế nhiệm của Tổng lãnh thiên thần.
Còn nhỏ tuổi mà năng lực lợi hại đến vậy.
"Được rồi. Chú giới thiệu trước nhé. Tên chú là Halide. Ở trần gian thì gọi Tần Hải Lỗi, là hiệu trưởng của một trường cấp ba. Còn cháu thì sao, nhóc con?"
"Trên thiên đường, cháu tên là Tịnh Hề. Dưới thiên đường, cháu cũng gọi là Tịnh Hề, việc của cháu là ngày ngày đi quậy tưng thiên đường lên..." Tịnh Hề khoanh hai chân lại, cười ngọt ngào: "Chú Tần, cháu nói trước luôn nha. Tuy chú là người giám hộ của cháu, nhưng ở dưới hạ giới cháu không muốn đến trường đi học đâu."
"Tại sao? Nhóc con, học không bao giờ là thừa cả."