Lạc Cẩm Tu bế Tịnh Hề ra ngoài, mặc xác cho đám em gái còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Tịnh Hề nhoài người ra, nhìn phía sau, chu môi chỉ đống túi đồ xếp chồng lên nhau: "Anh Cẩm Tu, đống đồ kia của em..."
"Anh thanh toán hết rồi. Tí nữa..." Lạc Cẩm Tu lại chụt một cái nữa vào má cô, kéo đầu cô gái nhỏ vào ngực mình: "Họ sẽ giao đến nhà em."
"Sao anh biết địa chỉ nhà em?"
"Cái gì về em anh đều biết hết."
Tịnh Hề:"..." Là sao chứ???
Hông lẽ tên này có kí ức từ sớm rồi à?
Lạc Cẩm Tu gọi tài xế riêng của Lạc gia đến đón về, dắt năm con chó lên xe. Anh cho cô nhóc ngồi lên đùi mình, thản nhiên nói với người lái: "Chú đưa tôi tới số 52, đường Thụy Dương đi."
Bác tài trông nhị thiếu ôm một cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu. Tư thế của hai người vô cùng thân mật. Trong lòng âm thầm kinh ngạc...
Nhóc con này là ai vậy?
Mà được Nhị thiếu ôm...
"Vâng." Bác tài dẫu sao cũng làm việc cho giới hào môn hơn chục năm rồi. Ngạc nhiên thì có ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó, ông bình tâm lại, khởi động, chuyên tâm lái xe.
Một chú chó con nhảy lên, chui vào lòng Tịnh Hề cọ cọ. Cô vòng tay ôm lấy nó, sờ sờ bóp bóp. Dường như đã quên mất bản thân mình đang ngồi trên đùi ai kia.
Cẩm Tu vuốt ve mái tóc mềm mại của Tịnh Hề, ánh mắt dịu dàng từ gương mặt cô chuyển dời sang chó con ngây thơ...
Thật chướng mắt!
Ai cho mi hôn hôn liếm liếm tay của tiểu thiên sứ thế chứ?
Tay em ấy chỉ có thể mình anh liếm thôi.
Lạc Cẩm Tu xách cổ chó, ném văng nó sang bên cạnh. Mấy con còn lại định chạy sang cùng Tịnh Hề liền rụt cổ co rúm vào góc...
Nam nhân tàn bạo!
Doạ chết chó rồi!
Chủ nhân, cầu cứu!!!
Tịnh Hề chớp chớp mắt, dựa cả thân thể vào người anh, không thèm để ý đến lũ chó đó nữa. Hương kẹo đường ngào ngạt phảng phất bên sống mũi khiến Lạc Cẩm Tu sung sướng híp mắt lại, tay ôm chặt người trong lòng...
"À, đúng rồi. Sao anh có hơi thở của em? Sao anh biết luôn cả địa chỉ nhà em nữa." Nhớ ra chuyện này, cô tức khắc mở miệng dò hỏi.
Tịnh Hề không rõ tên này có kí ức từ khi nào nữa?
Năng lực làm việc của Michael thật tệ.
Chắc già rồi.
Cằm Lạc Cẩm Tu chống lên đỉnh đầu cô, nhàn nhạt cười: "Anh chỉ trả lời một vấn đề của em thôi."
"Không thể trả lời cả hai sao?"
"Không thể. Vậy nên em chọn hỏi câu nào đi."
Tịnh Hề bắt đầu sờ cằm suy ngẫm...
Hỏi một câu cũng là hỏi...
Hỏi hai câu cũng là hỏi...
Còn bày đặt gì chứ!!!
Đắn đo một hồi, cô quyết định chọn câu hỏi...
"Thế anh trả lời em đi. Vì sao anh có được hơi thở của em?" Ừm,...
Câu này có vẻ khó hơn...
Lạc Cẩm Tu chỉnh lại tư thế ngồi cho Tịnh Hề, mắt hoa đào rũ