Tịnh Hề gập sách lại, cô móc đâu ra hai ba tờ giấy, đặt trước mặt Lạc Cẩm Tu:" Em tìm thấy cái này kẹp trong túi đựng của anh."
Là giấy báo mời học của trường Đại Harvard.
Khoảnh khắc mà cầm thứ này lên, Tịnh Hề cũng rất ngạc nhiên đấy.
Lạc Cẩm Tu học giỏi đến mức nào mà đến cả Harvard cũng muốn mời anh ta chứ?
Thiên tài!
\[ Đương nhiên nha, kí chủ.\] Nam phụ mà không giỏi giang thì sao có đủ khả năng để hủy diệt thế giới chứ?
Phi phi, nhưng vẫn thua ánh hào quang lấp lánh, chói lọi của cặp đôi nam nữ chính.
Đúng là trêu ngươi người khác mà.
Tiếc thay cho một nhân tài mắc bệnh biến thái.
"Em nhặt cái này ở đâu đấy?" Lạc Cẩm Tu nhíu mày, vươn ngón tay thon dài, thu hồi tờ giấy. Anh dí nhẹ lên mũi Tịnh Hề, khiến cô nhóc khẽ nhăn mặt, thái độ cưng chiều lên tận trời: "Bé con, thứ này em không cần hiểu nhiều đâu."
Tịnh Hề:"..." Đổi cả xưng hô rồi à?
Gọi "bé con" là cách gọi quần què gì vậy?
Sến sẩm vừa vừa.
"Em hiểu mà. Em chỉ muốn biết anh có định đi sang nước ngoài không thôi." Tịnh Hề ườn cả nửa người lên bàn học, đôi con ngươi xanh biển thăm thẳm nhìn thẳng vào mắt anh, giọng nói hiện rõ sự cố chấp không thể chối từ.
Cô phải biết được câu trả lời của anh ta.
Đi đi, người anh em.
Thế giới đang cần anh.
\[...\] Kí chủ quên chưa nói nốt
Là cần hủy diệt thế giới mới đúng.
Cô đã quên mất nhiệm vụ của mình à?
\[ Kí chủ, ngài không thể để anh ta hủy diệt thế giới được.\] Đối với công tác làm nhiệm vụ chính tuyến, cậu chuột luôn luôn giữ vững thái độ nghiêm túc.
Cái khác có thể đùa.
Nhưng cái này thì không thể nhá.
Lạc Cẩm Tu sao có thể chịu đựng nổi khi tiểu thiên sứ dùng ánh mắt này nhìn anh. Cho dù bây giờ cô muốn móc luôn cái mạng mình, anh cũng cam tâm tình nguyện.
"Anh không muốn đi du học ở Mỹ. Em không thấy hệ thống các chuyên ngành y học của nước mình rất tốt à? Vấn đề trên hết..." Lạc Cẩm Tu vuốt vuốt mi mắt dài vàng của cô bé, giọng điệu đầy sự mềm mại: "Là anh không muốn xa em."
Tịnh Hề:"..." Ta không cần!
Người anh em à, anh đi càng xa, đi càng lâu về mới tốt.
Nội tâm phun phun tào tào hơn trăm lần. Song, cô vẫn không được nói thẳng ra ý nghĩ trong đầu, cố tỏ ra buồn bã, dẩu môi: "Nhưng nếu anh sang bên đó học, sẽ được đào tạo chuyên sâu hơn, bằng cấp cũng cao hơn nữa. Về sau, anh sẽ kiếm được nhiều tiền."
\[...\] Kí chủ, câu cuối mới là tâm điểm của cô, đúng không?
Lạc Cẩm Tu bóp bóp má cô, cười cười: "Em nghĩ anh còn thiếu tiền sao?"
Mỗi bữa ăn anh mua cho cô, bằng cả nửa tháng lương của người thường đấy biết không?
Nhớ lại hồi nhỏ, toàn là tiểu thiên sứ bao anh đi ăn.
Còn bây giờ, có thể coi là anh nuôi em ấy đi.
Hi hi hi, thật vui.
Tịnh Hề:"..." Quả thật anh ta rất nhiều tiền.
Nhưng vẫn