Buổi tối, trong ngôi nhà bé nhỏ của Tịnh Hề.
Cô nhóc tay chống cằm ngồi nghiền ngẫm, mắt hạnh xinh đẹp đôi lúc lại đảo lên thiếu niên ngồi đối diện. Lạc Cẩm Tu tuy đang làm bài tập, song anh vẫn cảm nhận được ánh mắt cùng tâm trạng của Tịnh Hề: "Hôm nay em ra ngoài đường à?"
Bé con dường như có chút phiền muộn.
Em ấy buồn sao?
Vì không thể quay về?
Tịnh Hề chăm chú nhìn anh...
Hình như từ nhỏ, hầu hết chuyện gì, cô đều kể cho anh ta hết...
Nếu hôm nay, nói thêm cái này chắc không hù chết nam phụ đâu nhể?
"Anh Cẩm Tu, anh có tin..." Tịnh Hề kéo dài giọng, ánh mắt hoang mang: "Có quỷ trên đời không?"
Tay đang cầm bút viết của Lạc Cẩm Tu bị chệch nhẹ một đường nét. Do bấy giờ anh đang cúi nhẹ đầu xuống, nên Tịnh Hề không có nhìn thấy tia quỷ dị xẹt qua mắt anh ta. Lạc Cẩm Tu khôi phục lại vẻ dịu dàng, cười cười xốc Tịnh Hề lên, ôm cô nhóc vào ngực: "Đến cả việc em là thiên thần còn có thật. Sao không thể tồn tại quỷ chứ?"
Tịnh Hề:"..." Anh ta tin thiệt kìa!
Chuyện này vốn là thực mà!
"Sao thế? Có chuyện gì kể anh nghe xem?" Lạc Cẩm Tu bấu nhẹ vào má cô, bàn tay vuốt ve mái tóc hoàng kim rực rỡ. Tịnh Hề đã mười ba tuổi rồi, đang trong tuổi dậy thì. Bị một tên đàn ông ôm ôm