Quân Dao chỉ nghỉ sinh một tháng thì đã quay lại với công việc văn phòng của mình cô không muốn bỏ lỡ từng giây từng phút để có thể kiếm tiền nuôi nấng Tiểu Thiên, còn về Tiểu Thiên dường như thằng bé biết cô đã phải vất vả bao nhiêu để nuôi nấng nó, nên thằng bé rất ngoan ngoãn không quấy khóc nhiều.
Mỗi ngày Quân Dao phải nhờ đến sự giúp đỡ của mẹ nuôi mặc dù biết rất làm phiền đến bà nhưng ngoài bà ấy ra cô không dám tin tưởng giao con của mình cho một ai cả, nhưng mẹ nuôi của cô rất vui vẻ khi chăm sóc cho Quân Thiên vì từ trước đến nay bà chưa bao giờ biết được cảm giác chăm sóc cho con cháu bởi vì bà không có con cái nên bà đã yêu thương và tận tình chăm sóc cho Quân Thiên hết mực, mỗi tháng khi nào có lương Quân Dao cũng gửi cho mẹ nuôi một ít tuy không nhiều nhưng nó sẽ làm cho cô cảm thấy không áy náy về sao này, lúc đầu bà đã từ chối nhưng vì Quân Dao đã năn nỉ mãi cuối cùng bà cũng nhận làm cho cô cảm thấy yên lòng vô cùng.
Hôm nay là một ngày mưa Quân Dao tan làm ở văn phòng cô đã quên đem ô nên đang sốt ruột để về chăm con vì Tiểu Thiên còn quá nhỏ nên cô không thể nào đi làm thêm vào buổi tối đợi đến khi nào thằng bé lớn hơn cô sẽ đưa nó vào nhà trông trẻ để đi làm thêm vào buổi tối.
Bỗng một người đồng nghiệp bước đến đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho Quân Dao cô hơi bất ngờ nhìn về phía đó là cậu thanh niên mới vừa vào công ty được vài hôm cậu ấy nhìn Quân Dao cúi đầu chào nói.
" Chị cầm ô này về nhà trước đi."
Quân Dao khách sáo lắc đầu từ chối.
" Không cần đâu cậu cứ che ô về trước đi đưa cho tôi thì cậu sẽ bị ướt đấy."
Người thanh niên cười tươi nói.
" Không sao đâu mà tôi khỏe lắm đấy còn chị nếu bị ướt sẽ cảm mất."
Nghe cậu ta nói Quân Dao liền nhếch mép cười, vì cũng đang vội về nhà nên cô đã cầm lấy chiếc ô.
" Cám ơn cậu."
Người thanh niên đội chiếc cặp văn phòng của mình lên đầu rồi chạy ào vào trong mưa vừa đi được nửa đường bỗng nhiên cậu ta quay lại hỏi.
" Chị gì?, tôi xin tự giới thiệu tôi là Tạ Minh Lâm."
Quân Dao thấy cậu ta sắp ướt hết người liền vội vàng trả lời.
" Tôi là Lý Quân Dao cứ gọi là Quân Dao là được rồi."
Minh Lâm cười rạng rỡ nói lớn.
" Rất vui được gặp chị."
Quân Dao đơ người một hồi cô không hiểu tại sao cậu ấy lại tốt với mình như vậy từ trước đến nay chưa một ai tốt với cô mà không có lý do cả, chắc có lẽ cô đã quá mất lòng tin nên một chút lòng tốt của người lạ lại khiến cho cô đề phòng như vậy, Quân Dao rời khỏi suy nghĩ của mình rồi bật ô lên đi về nhà.
Yêu thương luôn mang hương vị ngọt ngào và tin tưởng luôn mang hương vị đậm đà của sự gắn kết.
Lắng nghe tiếng nói từ bên trong chính mình để cảm nhận tình yêu và tin tưởng nơi người đó.
Lòng tin là điều quý giá mà mỗi con người đều luôn trân trọng.
Có thể nói, chiếm được lòng tin của