Trạch Hạo đưa Quân Dao ra ngoài, mở cửa xe cho cô nhưng Quân Dao không bước vào cô nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin nói.
" Anh định đưa tôi đi đâu?"
Trạch Hạo nhìn Quân Dao rồi đưa tay bóp lấy cằm nhỏ của cô rồi nói.
" Tôi không thể làm tình ở một nơi dơ bẩn như thế được mau lên xe.
"
Quân Dao nhất quyết không chịu lên cô cự tuyệt nói.
" Tôi đã nói là không bán thân mà sao anh cố chấp quá vậy.
"
Trạch Hạo mất hết kiên nhẫn hắn mạnh tay nhét cô vào trong xe, rồi bảo tài xế lái xe đến một khách sạn cao cấp, đến nơi Quân Dao nhất quyết không chịu xuống xe Trạch Hạo đành bế cô đi vào bên trong, mặc cho tiếng kêu la của Quân Dao.
" Cứu tôi với.
"
Trạch Hạo tức giận nói.
" Cô ồn ào quá đấy, im lặng nếu không đừng trách tôi.
"
Hắn bế Quân Dao vào một căn phòng sang trọng rồi thẳng tay ném cô xuống giường, Quân Dao sợ hãi loạng choạng ngồi dậy cô yếu ớt cầu xin Trạch Hạo.
" Xin anh đấy đừng như vậy nữa có được không tôi và anh đã không còn nợ nần gì nhau nữa rồi cơ mà.
"
Trạch Hạo ung dung ngồi xuống ghế hắn lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút một hơi thật sâu, căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, Quân Dao bắt đầu ho khan vì cô rất ghét mùi thuốc lá, Trạch Hạo thấy vậy thì vùi điếu thuốc vào gạt tàn rồi lấy ra một sấp tiền để trên bàn lạnh lùng nói.
" Nếu chẳng nợ nần gì nhau nữa thì ăn bánh trả tiền cô đồng ý chứ tôi là con người rất sòng phẳng.
"
Quân Dao nhìn sấp tiền trên bàn bỗng nhiên cô lại lung lay ý chí số tiền đó rất nhiều có thể giúp cô rất nhiều việc, nhưng lương tâm của Quân Dao lại không cho phép mình làm vậy, cô cảm thấy bản thân thật rẻ rúng dơ bẩn.
Quân Dao bật cười cô lại thương thay cho số phận của mình không ngờ cô cũng có ngày hôm nay vì tiền mà bán rẻ thân thể của mình như thế, Quân Dao bước xuống giường cô từ từ tiến về phía Trạch Hạo đôi mắt lại vô cùng bi thương.
Quân Dao đưa tay ra sau lưng cởi dây kéo của chiếc váy ra, động tác lại vô cùng chậm rãi, Trạch Hạo ngồi đó nhìn những trò vui do mình tạo ra vô cùng hứng thú, chiếc váy đã rơi xuống sàn nhà Quân Dao đưa tay che lấy cơ thể trắng mịn của mình, gương mặt là sự cam chịu và xấu hổ.
Trạch Hạo đứng lên tiến sát