Edit: Thanh
Mặc dù Hạ Nhan không trông thấy ánh mắt thị uy của Từ Nghiễn Thanh với Lâm Quân Hành, nhưng người có chừng mực như anh đột nhiên ôm vai cô, Hạ Nhan suy nghĩ liền đoán được tâm tư nhỏ của anh.
Thấy anh thật sự chạy đến ga Thượng Hải đón cô, Hạ Nhan không đẩy Từ Nghiễn Thanh ra, thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu của chanh tinh này.
"Hạ Nhan, đây là bạn trai cô sao?" Các đồng nghiệp mỉm cười vây xung quanh.
Hạ Nhan mỉm cười gật đầu, kéo cánh tay Từ Nghiễn Thanh xuống, giới thiệu với mọi người: "Từ Nghiễn Thanh, làm bác sĩ."
Hai người đứng chung một chỗ cứ như nam nữ chính trong phim thần tượng, ai nấy đều tỏ ra hâm mộ.
Có điều nơi này không thích hợp để nói chuyện lâu dài, mấy phút sau mọi người đều chia nhau vào ga.
Thời gian mua vé khác nhau nên chỗ ngồi cũng khác nhau.
Từ Nghiễn Thanh trước tiên đưa Hạ Nhan đến chỗ ngồi của cô, giúp cô cất hành lý, lúc này người ngồi chỗ bên cạnh Hạ Nhan cũng tới, là một sinh viên trẻ xách theo hành lý, Từ Nghiễn Thanh cười cùng đối phương chào hỏi, đầu tiên giới thiệu anh với Hạ Nhan là người yêu, lại giới thiệu toa tàu của mình sau đó hỏi có thể đổi chỗ với người kia hay không.
Hạ Nhan mua là ghế phổ thông hạng hai, còn Từ Nghiễn Thanh mua ghế hạng thương gia.
Sinh viên đại học rất nhiệt tình, có lẽ còn không ý thức được sự khác nhau của toa tàu đã vui vẻ đồng ý.
Từ Nghiễn Thanh muốn giúp đối phương xách hành lý, sinh viên cười tỏ ý không cần, nhận lấy vé của Từ Nghiễn Thanh đi về phía trước.
Từ Nghiễn Thanh cuối cùng cũng ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhan.
"Ghế hạng hai hết chỗ rồi ?" Hạ Nhan hơi khó hiểu, chuyến tàu cao tốc này có vẻ khá vắng.
Từ Nghiễn Thanh: "Tôi không biết em mua ghế nào, nếu như muốn đổi ghế thì ghế thương gia là an toàn nhất.
Bằng không Hạ Nhan ngồi ở ghế thương gia, anh cầm ghế hạng hai đổi chỗ với người kế bên, người đó có thể sẽ không muốn, Từ Nghiễn Thanh cũng không muốn để người khác chịu thiệt.
Hạ Nhan: ...
Người này vì muốn thuận lợi đón cô, ở cùng cô đã suy nghĩ có thể nói rất toàn diện rồi.
Hạ Nhan nghiêng đầu, liếc nhìn Từ Nghiễn Thanh một lúc lâu.
Từ Nghiễn Thanh cho rằng cô muốn nói gì đó, đón ánh mắt cô đợi cô mở miệng, chờ đến lúc anh nhận ra Hạ Nhan chỉ đang nhìn mình, Từ Nghiễn Thanh bỗng nhiên nghĩ đến nụ hôn sâu sáng thứ ba kia.
Không biết là chột dạ hay là hồi hộp, Từ Nghiễn Thanh che giấu cụp mắt, điều chỉnh độ nghiêng của chỗ ngồi.
Tính ra từ sáng thứ Ba đến tối thứ Sáu, đã bốn ngày ba đêm không nhìn thấy Hạ Nhan.
Mấy ngày nay, Từ Nghiễn Thanh rất dễ thất thần.
Anh sẽ nghĩ, Hạ Nhan có tức giận vì nụ hôn kia hay không, anh sẽ nghĩ, nếu như Hạ Nhan không tức giận, có phải có nghĩa là cô cũng thích hay không, anh sẽ nghĩ, nếu như Hạ Nhan thích, xác suất anh chuyển chính thức có phải lại tăng lên hay không.
Từ Nghiễn Thanh lần đầu tiên rơi vào tình yêu, lần đầu tiên biết mọi tác động phát sinh khi tiếp xúc với người yêu, bất kể là lớn hay nhỏ, đều có thể dẫn đến một loạt vấn đề, giống như một cái cây phân tích*, tạo ra những nhánh dày đặc và phức tạp.
(*Giống như sơ đồ tư duy vậy á.)
Ví dụ như hiện tại, cây phân tích tình yêu của anh lại tăng thêm một nhánh mới, vì sao Hạ Nhan lại nhìn anh? Cái nhìn chăm chú thật lâu đó là có ý gì?
Từ Nghiễn Thanh từ nhỏ đến lớn đều là học bá, nhưng nếu người hướng dẫn yêu cầu anh viết một bài báo về chủ đề tình yêu thì văn bản mà Từ Nghiễn Thanh viết có thể chiếm tới mấy GB.
Hạ Nhan mở túi xách ra, lấy một chai nước lọc nhỏ.
Thoáng thấy động tác của cô, Từ Nghiễn Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Anh chuẩn bị một túi đồ ăn vặt, đặt vào kệ bên cạnh cô, bên trong ngoại trừ đủ loại đồ ăn vặt, còn có hai chai nước.
Từ Nghiễn Thanh lấy chai của mình uống nước.
Hạ Nhan dựa vào lưng ghế, giống như không có khẩu vị gì ăn đồ ăn vặt, ánh mắt chớp chớp nhìn túi đồ ăn vặt, cô lười biếng hỏi Từ Nghiễn Thanh: "Túi sẫm màu kia là mơ sao?"
Từ Nghiễn Thanh lập tức liền đem túi kia ra, hỏi cô có muốn ăn không.
Hạ Nhan gật đầu.
Nhìn thấy tư thế của cô,Từ Nghiễn Thanh trong nháy mắt hiểu rõ, liền mở túi, dùng hai tay niết túi, bóp ra một quả mơ, đưa tới miệng Hạ Nhan.
Hạ Nhan cười, cúi đầu cắn.
Cô trang điểm lại trong tàu, tô đôi môi đỏ mọng, giống màu son với buổi sáng thứ ba.
Từ Nghiễn Thanh tâm hoảng ý loạn, lấy mơ dựa vào chỗ ngồi của mình, hoảng loạn một lát anh cũng ăn một viên.
Chua quá, vị chua xông lên, thịt quả ít, còn có một cái hạt lớn.
Từ Nghiễn Thanh lấy túi rác sau lưng ghế phía trước, nhổ hạt vào, lại lấy túi rác của Hạ Nhan, xé mở, đưa đến trước cằm Hạ Nhạn.
Hạ Nhan đem mơ đấy qua một bên, má cô phồng lên, không hài lòng nhìn anh một chút: "Còn chưa ăn xong."
Từ Nghiễn Thanh lập tức dời túi rác, mắt nhìn phía trước.
Hạ Nhan ăn đủ rồi, cầm lấy túi rác của anh, hướng về phía cửa sổ thủy tinh nhổ hạt ra.
"Còn cần không?" Dáng vẻ của Từ Nghiễn Thanh giống như một nhân viên phục vụ khách sạn năm sao.
Hạ Nhan lắc đầu, nhắm mắt dựa vào vị trí lõm nhất của lưng ghế: "Buồn ngủ rồi, tôi ngủ một lát."
Từ Nghiễn Thanh lập tức không nói nữa.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpess Augustamin~
Do tác dụng của rượu, Hạ Nhan quả thực có chút buồn ngủ, có thể ngủ không sâu, nhưng cô cũng không muốn mở mắt.
Từ Nghiễn Thanh uống một hớp nước, ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ nhìn cô.
Cô mặc áo khoác đen lớn, che kín từ cổ đến mắt cá chân, chỉ lộ ra khuôn mặt ửng hồng.
Trên người cô có mùi rượu nhàn nhạt, mỹ nhân say rượu càng thêm mê hoặc.
Cô từ từ nghiêng đầu về phía anh.
Từ Nghiễn Thanh kịp lúc tới gần, vừa vặn để đầu cô gối lên vai anh.
Hạ Nhan cọ xát, tư thế dễ chịu, cô ngủ sâu hơn.
Cô ngẩng mặt về phía Từ Nghiễn Thanh, Từ Nghiễn Thanh hơi nghiêng đầu, đối diện với khuôn mặt như trái đào cùng đôi môi đỏ mọng của cô.
Từ Nghiễn Thanh lâm vào băng hỏa lưỡng trọng thiên.
(*băng hỏa lưỡng trọng thiên – 冰火两重天: hai sự việc tương phản lại xảy ra/ làm chung cùng một lúc.)
Một bên vui mừng vì người cạnh cô lúc này là mình, một bên lại nhịn không được lo lắng, nếu tối nay anh không đến đón cô, người bên cạnh cô có phải là một đồng nghiệp nào đó hay không, hay thậm chí là Lâm Quân Hành?
Đúng rồi, Lâm Quân Hành, tại sao anh ta lại ở chỗ này?
Đủ loại vấn đề không ngừng xuất hiện, Từ Nghiễn Thanh bỗng nhiên cảm thấy áp lực.
——
Tàu điện ngầm lúc 9 giờ 30 phút, đến Giang Thành lúc 10 giờ 30 phút, lúc phát thông báo sắp đến trạm Hạ Nhan đã tỉnh.
Từ Nghiễn Thanh khẽ cử động bờ vai trái tê dại của mình.
Hạ Nhan vẫn còn đang sững sờ, nhìn ra bên ngoài, liền nhận ra đây là ga đường sắt cao tốc Giang Thành.
Cô uống một ngụm lớn nước, hoàn toàn tỉnh táo.
Tàu dừng hẳn, Từ Nghiễn Thanh đứng lên trước, lấy hành lý Hạ Nhan xuống.
Hành khách xếp hàng xuống xe, Hạ Nhan đi theo sau lưng