Edit: Thanh
Đưa Hạ Nhiễm về xong, Hạ Nhan lái xe về tiểu khu, lướt điện thoại lúc chờ đèn đỏ, thấy Từ Nghiễn Thanh đăng trên vòng bạn bè vỏn vẹn bốn chữ: "Ca trực tối nay."
Hạ Nhan cười cười, ít nhất đêm nay Từ Nghiễn Thanh chắc chắn sẽ không bởi vì cô mà mất ngủ.
Một tuần sau đó Hạ Nhan cực kỳ bận rộn.
Cuối tuần phải tham gia triển lãm xe, mấy ngày làm việc trước đó phải bận rộn với công việc trong cửa hàng và chuẩn bị cho triển lãm ô tô, buổi sáng Hạ Nhan gần như không quan tâm đến chuyện của mình và Từ Nghiễn Thanh, nhưng mỗi đêm trước khi ngủ đều sẽ xem vòng bạn bè, sẽ thấy Từ Nghiễn Thanh đăng một bài dự báo thời tiết, chăm sóc sức khỏe, mỗi ngày sớm tối một bài không lặp lại.
Mợ Lý Ngọc Lan gọi điện thoại cho Hạ Nhan hỏi cô và Từ Nghiễn Thanh ở chung thế nào rồi.
Hạ Nhan: "Cuối tuần này con bận bịu triển lãm xe, hết bận cơ bản có thể xác định có muốn bên nhau hay không."
Lý Ngọc Lan: "Vậy không còn mấy ngày rồi, con nói cho mợ trước đi?"
Hạ Nhan: "Không được, con còn phải suy nghĩ thêm."
Lý Ngọc Lan cũng không có biện pháp gì với cháu gái.
——
Triển lãm ô tô được tổ chức rất suôn sẻ, trong hai ngày, thành tích của Hạ Nhan đã vượt xa dẫn đầu.
Chỉ là cơ thể quá mệt mỏi, chờ đến khi triển lãm kết thúc, cổ họng của Hạ Nhan như lửa đốt, hai chân bị bó trong giày cao gót thời gian dài cũng sắp phế rồi.
Công việc hoàn thành bận rộn đến chín giờ tối, Hạ Nhan tinh thần phấn chấn đi ra khỏi cửa hàng 4S, vừa lên xe, người giống như bong bóng xì hơi, dựa vào lưng ghế, mỏi eo đau lưng.
Lúc này, Hạ Nhan nhớ Từ Nghiễn Thanh nhất, muốn có người ở bên cạnh cô dịu dàng, quan tâm.
Cô lấy điện thoại ra, nhìn một chút lại bỏ xuống.
Tìm anh lúc này tính làm gì? Nhân tố lợi dụng có phần quá rõ ràng.
Hạ Nhan đề nghị tách ra mười ngày, không chỉ là cho mình thời gian suy nghĩ kỹ càng, cũng là để Từ Nghiễn Thanh bình tĩnh một chút. Sau khi vừa gặp đã yêu luôn có một thời kỳ đầu óc không minh mẫn mà theo đuổi tình yêu, trong giai đoạn này Từ Nghiễn Thanh có thể sẽ xem nhẹ rất nhiều khuyết điểm của cô, mà khuyết điểm lớn nhất của Hạ Nhan trong phương diện yêu đương chính là sẽ không nhiệt tình, dốc hết lòng như Từ Nghiễn Thanh.
Coi như cô đồng ý yêu đương với Từ Nghiễn Thanh, cô sẽ không dành quá nhiều sự nhiệt tình cho anh, thứ nhất, công việc của cô rất bận, không có nhiều thời gian và cũng không muốn tốn quá nhiều sức lực để lấy lòng bạn trai, thứ hai, cô rất ích kỷ, ít tận tâm, điều đó có đồng nghĩa với việc sẽ ít tổn thương hơn khi mối quan hệ xấu đi.
Tổng kết mà nói, cô sẽ là một người bạn gái khá lạnh nhạt.
Mười ngày này, Hạ Nhan chính là để Từ Nghiễn Thanh nếm thử sự lạnh nhạt của cô, cô thật sự có thể không quan tâm đến anh.
Khởi động xe, Hạ Nhan lái xe về tiểu khu trong màn đêm.
Lúc xuống xe, Hạ Nhan trực tiếp mang giày đế bằng dự bị để lái xe, một tay xách túi xách, một tay cầm giày cao gót, mệt mỏi đi tới thang máy.
Qua một khúc cua, phía trước chính là sảnh thang máy, Hạ Nhan nhớ chỗ đậu xe mà Từ Nghiễn Thanh thuê ở đối diện sảnh thang máy.
Cô nhìn qua vị trí kia.
Một chiếc xe hãng B mới tinh quen thuộc, trên ghế lái có người ngồi.
Ngoài chủ xe Từ Nghiễn Thanh ra thì còn có thể là ai?
Từ Nghiễn Thanh cũng nhìn thấy Hạ Nhan, lập tức cất điện thoại, xuống xe đi đến chỗ cô.
Hạ Nhan: "Anh đang chờ tôi?"
Từ Nghiễn Thanh gật đầu.
Hạ Nhan cố ý nhắc nhở anh: "Hôm nay là ngày thứ chín, dựa theo giao hẹn thì đến không giờ đêm mai mới hết hạn, anh không nên đến tìm tôi."
Từ Nghiễn Thanh chân thành nói: "Tôi không gặp em cũng không liên lạc với em tám ngày liên tục, đủ để chứng minh tố chất tâm lý của tôi để đối phó với việc bị chia tay, đêm nay tìm em là muốn biểu hiện một lần cuối cùng trước khi đến hạn, ngoại trừ nấu cơm ngon, am hiểu làm việc nhà, tư vấn sức khỏe bất cứ lúc nào, tôi còn có một ưu điểm nữa muốn cho em biết."
Hạ Nhan cười cười: "Ưu điểm gì?"
Từ Nghiễn Thanh đi lên chỉ chỉ: "Đến chỗ tôi, chỉ làm chậm trễ em là một tiếng."
Hạ Nhan: . . .
Trừ nấu cơm, làm việc nhà, ưu điểm gì phải thể hiện trong một tiếng?
Nếu như không phải Hạ Nhan đã hiểu rõ Từ Nghiễn Thanh, cô còn muốn nghi ngờ Từ Nghiễn Thanh có ý đồ không đứng đắn với cô.
Cô còn đang do dự, Từ Nghiễn Thanh đưa một hộp đồ tới.
Hạ Nhan cúi đầu, thấy một viên kẹo ngậm trị đau họng lúc cô vừa làm nhân viên bán hàng thường xuyên mua.
"Thấy em đăng hình triển lãm xe." Từ Nghiễn Thanh giải thích.
Hạ Nhan cười gượng: "Vì nhu cầu công việc, đoán chừng có rất nhiều khách hàng đã chặn tôi."
Từ Nghiễn Thanh cũng cười: "Chờ em bỏ tôi, tôi cũng chặn em."
Hạ Nhan lườm anh một cái.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Từ Nghiễn Thanh trực tiếp lấy một viên thuốc ngậm, đưa tới trước miệng cô.
Hạ Nhan không khách khí ngậm vào.
Giống như nhận được ám hiệu có thể tiến thêm một bước để chăm sóc cô, Từ Nghiễn Thanh đoạt lấy túi xách và giày cao gót của Hạ Nhan, đi vào thang máy trước.
Hạ Nhan nhìn bờ vai rộng lớn, hấp dẫn của anh bày ra trước mặt cô, cô lại muốn được anh cõng rồi.
Thang máy một đường lên tới tầng 15.
Lúc ra khỏi thang máy, Hạ Nhan nhịn không được nói đùa với Từ Nghiễn Thanh: "Sắp mười giờ rồi, anh sẽ không định làm chuyện không trong sáng gì với tôi đó chứ?"
Từ Nghiễn Thanh nghiêng đầu nhìn cô một cái: "Muốn nói trong sáng thì sẽ trong sáng, có điều nếu em nghĩ đến hướng không trong sáng thì quả thật cũng có chút tính chất không trong sáng."
Hạ Nhan nghe xong, dừng bước lại.
Từ Nghiễn Thanh cười: "Còn dám đi không?"
Hạ Nhan: "Không dám."
Nói xong cô liền xoay người.
Từ Nghiễn Thanh lập tức chạy tới, ngăn trước mặt cô, nhanh chóng giải thích: "Tôi đã học cách mát xa chân, triển lãm xe hai ngày liên tiếp chân em chắc chắn không thoải mái."
Chân Hạ Nhan rất không thoải mái, nhưng Từ Nghiễn Thanh vừa nói như vậy, chẳng những chân cô không thoải mái, trong lòng cũng không thoải mái.
Anh quả thực chính là một bậc thầy nấu ếch, trong lúc nấu ếch còn có thể khiến ếch áy náy vì để anh phải đốt nhiều lửa như vậy.
"Anh không sợ tôi từ chối anh, phí công anh lấy lòng một tháng sao?" Hạ Nhan nhìn về phía cửa thang máy hỏi.
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô, thấp giọng nói: "Tôi không thích từ lấy lòng này, nó có nghĩa xấu, tôi chỉ là thích em, bởi vì thích nên mới để ý đến sức khoẻ của em, muốn cho em cảm thấy thoải mái dễ chịu, cho dù cuối cùng em vẫn từ chối tôi, tôi cũng đã hưởng thụ quá trình theo đuổi em, không có gì phải hối tiếc."
Hạ Nhan không nói lời nào.
Từ Nghiễn Thanh đi tới, vì hai tay đều là đồ của cô, anh lấy cánh tay đẩy lưng cô: "Đi thôi, đứng một ngày rồi, có lời gì thì đến ghế sa lon ngồi nói."
Hạ Nhan vẫn là không mở miệng, bị anh từng chút từng chút đẩy đến trước phòng 1501, liền đẩy cửa vào.
Đèn bên trong bật sáng, điều hoà không khí cũng mở, Hạ Nhan đứng trước cửa, Từ Nghiễn Thanh thấy cô bất động, ngồi xổm xuống, lấy dép đặt ở