Edit: Thanh
Điều hòa thổi hơi nóng vù vù, màn cửa kín đáo ngăn ánh sáng bên ngoài, ánh sáng không vào được, âm thanh trong phòng ngủ cũng không thoát ra được.
Hạ Nhan ăn chực ở chỗ Từ Nghiễn Thanh không biết bao nhiêu lần, lần này cuối cùng cô cũng có ảo giác bị rơi vào hang sói.
Thời gian trôi qua, Hạ Nhan thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ tối qua Từ Nghiễn Thanh chỉ trực đêm giả, biểu hiện của anh như một người trốn việc ở nhà ba ngày, tích góp vô số tinh lực chỉ còn chờ con mồi đưa tới cửa.
"Em có đói bụng không?"
Dư âm qua đi, Từ Nghiễn Thanh hôn lên trán bạn gái, cười hỏi, giọng anh có chút khô khốc.
Cả người Hạ Nhan mệt mỏi như mới mát xa toàn thân, chỉ muốn co quắp thành một con cá ướp muối.
Cô không trả lời, Từ Nghiễn Thanh tiếp tục hôn cô.
Hạ Nhan cuối cùng cũng tìm về được chút sức lực, tránh nụ hôn nhỏ vụn của anh: "Mấy giờ rồi?"
Phía trước là anh, phía sau là chăn bông, bộ dạng Hạ Nhan bây giờ giống như một con tằm con bị bạn trai cuộn lại, không thể xoay người nên cô cũng lười xoay.
Trên vách tường phòng ngủ có lắp đồng hồ treo tường, Từ Nghiễn Thanh ngẩng đầu nhìn một chút, còn năm phút nữa là mười hai giờ
Anh mua đồ xong trở về mới khoảng mười giờ.
Từ Nghiễn Thanh thầm may mắn, trận thứ hai đã kéo cao trung bình thành tích của anh.
"Mười hai giờ rồi, anh đi nấu cơm?"
"Anh vẫn còn sức lực nấu cơm?"
"Hạ Nhan thật sự bất ngờ trước tinh thần tốt của anh, nếu để cô trực đêm một buổi, cô có thể ngủ đến chiều ngày hôm sau, cơm cũng không muốn ăn.
Từ Nghiễn Thanh cười một tiếng, một lần nữa đè lên cô.
Mấy giây sau Hạ Nhan không chút khách khí đẩy anh ra khỏi chăn.
Từ Nghiễn Thanh đi tắm trước, sau mấy phút liền đi ra đến phòng bếp. Hạ Nhan có đói bụng không Từ Nghiễn Thanh không biết nhưng anh đói bụng rồi, cần bổ sung thể lực.
Lấy nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra, Từ nghiễn Thanh đột nhiên nhớ tới một việc, rửa tay đi đến phòng ngủ.
Hạ Nhan đang chuẩn bị, nghe được tiếng bước chân lại nằm xuống.
Màn cửa kéo lại, đèn cũng không mở, trong phòng ngủ rất tối, Từ Nghiễn Thanh tới phòng để quần áo tìm một cái khăn tắm mới, quơ quơ với Hạ Nhan: "Chưa dùng qua bao giờ, anh để đây hay treo trong nhà vệ sinh?"
Hạ Nhan: "Ném trên giường đi."
Từ Nghiễn Thanh nghe theo, quay lại phòng bếp.
Hạ Nhan trùm khăn tắm ôm quần áo ra khỏi phòng ngủ, phòng khách đang mở đèn, Từ Nghiễn Thanh rất chăm chú chuẩn bị cơm trưa.
Hạ Nhan vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của Từ nghiễn Thanh với bên ngoài là cùng một phong cách, quét dọn rất sạch sẽ.
Anh có vẻ đặc biệt thích chanh, nước giặt, sữa tắm đều là hương chanh.
Hạ Nhan tắm nửa tiếng.
Đợi cô sấy tóc xong ra ngoài Từ Nghiễn Thanh đã nấu cơm xong, hai món rau xào, một canh trứng rong biển.
Hơi nóng làm khuôn mặt trắng nõn của anh có thêm hai vệt ửng hồng khiến bác sĩ Từ ôn hòa thanh tú nhiều thêm mấy phần nam tính chọc người.
Mà Hạ Nhan trong mắt Từ Nghiễn Thanh, tóc dài xõa xuống, hai gò má đỏ hồng, đôi mắt ướt, giống như một con hồ ly tinh vừa hút dương khí của thư sinh vẫn không thể luyện hóa hoàn toàn.
"Lại đây." Từ Nghiễn Thanh rủ mi, kéo ghế giúp cô.
Hạ Nhan miễn cưỡng đi tới.
Từ Nghiễn Thanh bưng tất cả đồ ăn ra, lại bắt đầu né tránh giao lưu ánh mắt với Hạ Nhan.
Hạ Nhan đã phát hiện, Từ Nghiễn Thanh lúc bật đèn và tắt đèn có hai bộ dạng, nơi có ánh sáng anh là bác sĩ nhã nhặn, không có ánh sáng anh chính là một con sói hung dữ lúc nửa đêm.
"Buổi chiều anh có cần ngủ bù không?" Hạ Nhan không tin trực đêm không ảnh hưởng tới anh.
Từ Nghiễn Thanh hỏi lại cô: "Em có sắp xếp gì?"
Hạ Nhan: "Em đến cửa hàng, lúc trước xin nghỉ phép một ngày, tưởng rằng phải đợi tới chiều mới có báo cáo."
Từ Nghiễn Thanh đã hiểu: "Vậy anh ngủ bù, chạng vạng tối đi đón em."
Hạ Nhan cười anh: "Anh đi bộ đến đón em, sau đó đi nhờ xe em?"
Từ Nghiễn Thanh nhanh chóng nhìn cô: "Đợi lát nữa anh lái xe đưa em đi, chạng vạng lại đi đón em."
Hạ Nhan suy nghĩ một chút, từ chối: "Anh vẫn nên đi bộ đến đón em đi, em sợ anh lái xe sẽ mệt."
Lái xe sẽ mệt?
Từ Nghiễn Thanh không biết nghĩ đến cái gì lại cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Ăn xong Từ Nghiễn Thanh đưa Hạ Nhan lên lầu lấy đồ, hai người dựa vào tủ ở huyền quan hôn nhau mấy phút Từ Nghiễn Thanh mới buông cô ra.
Hạ Nhan đi làm, Từ Nghiễn Thanh trở lại 1501, kéo rèm phòng ngủ, chuẩn bị thay ga giường.
Lấy chăn ra, Từ Nghiễn Thanh cúi đầu xuống thì giật mình.
Cho nên dáng vẻ của Hạ Nhan lúc trêu chọc anh rất nhuần nhuyễn, thật ra cô cũng chưa từng có cái gì mà bạn trai ngắn hạn động thân không động tâm.
Từ Nghiễn Thanh cảm thấy vinh hạnh.
Đàn ông theo đuổi Hạ Nhan nhiều như vậy chỉ có anh có được sự ưu ái của Hạ Nhan.
——
Năm giờ chiều, Từ Nghiễn Thanh gửi tin nhắn hỏi Hạ Nhan đại khái lúc nào tan làm.
Hạ Nhan đoán khoảng bảy giờ, chủ nhật lúc nào cũng rất bận rộn.
~Truyện chỉ được đăng tại watpad @augustamin08 và wordpress Augustamin~
Từ Nghiễn Thanh làm xong cơm tối trước, khoảng sáu giờ bốn mươi anh đến của hàng 4S, anh đứng dưới tán cây xanh bên cạnh lối ra cúi đầu nhìn điện thoại, giống như một người đi đường ngẫu nhiên dừng lại.
Hạ Nhan lái xe ra, liếc nhìn anh, không cần nhìn mặt, dáng người với khí chất của Từ Nghiễn Thanh cũng đủ để phân biệt anh với người khác. Nếu phải miêu tả, Hạ Nhan thấy anh giống như chậu trầu bà mà anh đưa cô, chỉ có điều anh là trầu bà tu luyện thành tinh, không những có được hình người còn có được sự tươi mát của trầu bà.
Cho dù trên giường anh vẫn dịu dàng, tầng tầng lớp lớp dịu dàng xếp chồng lại, khiến cho thủy triều dù có báo hiệu trước cũng không thể làm được gì, chỉ có thể tỉnh táo nghênh đón, bị cuốn vào và nhấn chìm dưới cái nhìn chăm chú của anh.
Từ Nghiễn Thanh lúc đó tràn ngập một loại ham muốn khống chế dịu dàng, khiến người ta không có cách nào lên án anh quá bá đạo.
Hạ Nhan càng thêm tin chắc anh căn bản không phải người thành thật gì.
Xe dừng bên cạnh anh, Từ Nghiễn Thanh cất điện thoại, cười mở cửa xe ngồi vào.
Trải qua một buổi chiều để tiêu hóa, Từ Nghiễn Thanh mới dám nhìn cô lần nữa.
"Giữa trưa ăn đồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, cơm tối tương đối thanh đạm, không biết em thích hay không." Từ Nghiễn Thanh thắt dây an toàn, kể tên ba món ăn.
Hạ Nhan nhìn đường xá: "Em không kén ăn, ăn ngon là được."
Từ Nghiễn Thanh: "Buổi tối có muốn ra ngoài đi dạo với anh không?"
Hạ Nhan: "Quá lạnh, em không có hứng thú, thà rằng làm tổ ở nhà xem tivi."
Từ Nghiễn Thanh: "Cũng được, anh xem với em."
Hạ Nhan nghiêng qua anh một chút: "Ai nói muốn xem với anh?"
Từ Nghiễn Thanh sờ đầu.
Lái