Edit: Thanh
Từ Mặc Trầm và Chung Ý đi hưởng tuần trăng mật.
Từ Nghiễn Thanh xem lịch cũng muốn đi du lịch với Hạ Nhan, anh có thể xin nghỉ ba ngày bất cứ lúc nào nhưng mấu chốt là thời gian của Hạ Nhan không thể phối hợp.
“Qua hết Quốc Khánh rồi nói sau, mấy tháng này em có rất nhiều việc.” Trong thời gian ngắn Hạ Nhan không thể dành ra thời gian được.
Từ Nghiễn Thanh nhìn lại lịch một chút, cười: “Sau Quốc Khánh cũng được, đúng lúc vừa kịp kỷ niệm một năm quen nhau của chúng ta.”
Trong lòng Hạ Nhan rung động, nhanh như vậy mà cô với Từ Nghiễn Thanh đã quen nhau một năm rồi?
Nhìn bạn trai ở bàn bên cạnh đang nghiêm túc kiểm tra lịch, Hạ Nhan không khỏi thở dài: Thời gian trôi qua thật nhanh.
Có điều thời tiết trước hay sau Quốc Khánh đều rất thích hợp đi du lịch.
Hạ Nhan cũng phối hợp với Từ Nghiễn Thanh nghỉ ba ngày, thời gian ngắn như vậy, hai người cũng không chọn nơi quá xa liền đặt phòng khách sạn ở thành phố du lịch tỉnh lân cận, ở đó có cổ trấn và vườn cây, rất thích hợp để nghỉ ngơi, thời gian vừa vặn, không những tránh được thời gian cao điểm mùa lễ hội mà ngày thường cũng không có quá nhiều xe cộ đến các điểm tham quan.
Ngày đầu tiên, hai người đi dạo lâm viên.
Mặc dù người Hạ Nhan không có mặt trong cửa hàng, nhưng những nhân viên bán hàng dưới quyền vẫn sẽ gọi điện cho cô để xác nhận khi cần thương lượng giá cả, vì vậy thời gian đi dạo vườn cây liên tục bị gián đoạn, có đôi khi Từ Nghiễn Thanh đang muốn ôm cô chụp ảnh, tiếng chuông đột nhiên vang lên, Hạ Nhan lại có điện thoại gọi đến.
Thời gian của mỗi cú điện thoại đều rất ngắn, nhưng tần suất tương đối cao.
Lần nữa kết thúc một cuộc điện thoại, Hạ Nhan quay người, đi về phía Từ Nghiễn Thanh.
Anh ngồi trên một tảng đá lớn nhìn những con sếu trắng bên dòng suối trước mặt không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
Hạ Nhan đứng sau lưng dựa lên vai anh, nghiêng đầu quan sát vẻ mặt của anh.
Từ Nghiễn Thanh nhìn qua, ánh mắt dịu dàng.
Hạ Nhan hôn nhẹ mặt anh: “Em như vậy anh không giận sao?”
Lần đi du lịch này, anh lên kế hoạch rất lâu, mong đợi lâu như vậy mà cô lại không thể toàn tâm đồng hành cùng anh.
Từ Nghiễn Thanh cười: “Anh cũng không phải tiểu thịt tươi chưa ra trường, ai cũng có công việc của mình, anh làm sao có thể giận dỗi vì chút chuyện nhỏ này.”
Hạ Nhan thích câu trả lời của anh, cô ngồi cạnh anh, hai người dựa vào nhau chụp một tấm hình.
Ban ngày, những cuộc điện thoại của cô đều đến ngắt quãng, bắt đầu từ buổi tối, Hạ Nhan rốt cuộc có thể thoải mái ở cùng bạn trai.
Hai người đến phố ẩm thực nổi tiếng trong vùng ăn gì đó, ăn uống no nê, về khách sạn, Hạ Nhan kéo tay Từ Nghiễn Thanh vào phòng tắm để bồi thường sự mất tập trung buổi sáng của cô.
Trong không gian kín, bác sĩ Từ cởi bỏ lớp áo dịu dàng biến thành một con sói.
Ngày du lịch thứ hai, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn sáng tại khách sạn sau đó ngồi xe đến cổ trấn.
Gần như toàn bộ hai bên đường ở cổ trấn đều có các quầy bán hàng mở bán.
Hạ Nhan nhìn thấy một “Cửa hàng mười đồng”, tất cả hàng hóa bên trong đều có giá mười đồng.
Cô cảm thấy hứng thú nên kéo Từ Nghiễn Thanh vào đó.
Cửa hàng không lớn, hàng hóa được trưng bày rực rỡ muôn màu, có quạt, vòng tay, gương nhỏ, lược, đồ dệt tay, v.v.
Hạ Nhan chỉ là tuỳ ý nhìn một chút cũng không có đồ gì muốn mua.
Từ Nghiễn Thanh phát hiện một hàng vòng ngọc nhìn rất đẹp.
Anh hỏi bà chủ đang nhàn nhãn xem kịch trong quầy: “Những vòng tay này cái nào cũng mười đồng sao?”
Bà chủ nhìn anh ừ một tiếng rồi tiếp tục xem kịch.
Hạ Nhan đi tới, thấp giọng hỏi anh: “Anh muốn mua cái này sao?”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Tặng em, em nhận không?”
Hạ Nhan: “Vẫn là anh giữ cho mình đi.”
Từ Nghiễn Thanh thật sự mua một chiếc vòng ngọc “Hàng đẹp giá rẻ”.
Hạ Nhan tỏ vẻ im lặng với thẩm mĩ của anh.
Cổ trấn có tiếc mục biểu diễn hí khúc, không cần vé vào cửa, các du khách muốn nghe kịch chỉ cần tự mình đến thính phòng đối diện sân khấu ngồi xuống là được.
Hạ Nhan đi mệt rồi, Từ Nghiễn Thanh chọn vị trí ngồi ở hàng sau, trải mấy tờ khăn giấy xuống đất để Hạ Nhan ngồi xuống.
Hai người cùng nhau ngồi tâm sự, một vở kịch mới bắt đầu.
Một vở kịch kinh điển về tình yêu của chàng thư sinh và cô tiểu thư, trước khi vào kinh dự thi, thư sinh đã tháo chiếc vòng tay của người mẹ quá cố để lại cho con dâu tương lai và đưa cho tiểu thư như một tín vật.
Sau khi thư sinh đi, tiểu thư nhìn vòng ngọc nhớ người.
Từ Nghiễn Thanh lấy vòng ngọc mười đồng anh vừa mua ra, thấp giọng nói bên tai Hạ Nhan: “Đây cũng là vòng, có ý nghĩa khóa chặt người trong lòng, vì sao bây giờ cầu hôn đều tặng nhẫn mà không phải tặng vòng tay?”
Hạ Nhan nói đùa: “Chiếc nhẫn có bao lớn, nếu người làm thiết kế một chiếc vòng tay kim cương thì người bình thường sao có thể mua được nha?”
Từ Nghiễn Thanh: “Anh vẫn cảm thấy vòng ngọc có mỹ cảm hơn kim cương.”
Hạ Nhan có thâm ý khác: “Vậy phải xem là ngọc gì?”
Từ Nghiễn Thanh cười, lung lay vòng ngọc của anh trước mặt Hạ Nhan: “Nếu anh lấy vòng ngọc này cầu hôn thì em có đồng ý không?”
Hạ Nhan: “Anh có thể thử xem.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn những khách du lịch trên bậc thang trước mặt mình, như Hạ Nhan đoán, anh cất vòng ngọc vào.
Sau khi nghe một vở kịch hai người lại đi dạo hồ.
Thuê một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền chuyên tâm lái thuyền, hai người ngồi trước mui thuyền, vừa thưởng thức trà, vừa ngắm cảnh hồ.
Từ Nghiễn Thanh lại lấy vòng ngọc của anh ra.
Hạ Nhan hơi nhíu mày.
Từ Nghiễn Thanh mắt nhìn người chèo thuyền, đứng lên vòng tới trước mặt Hạ Nhan, quỳ một chân xuống, cười hỏi Hạ Nhan: “Hạ Nhan cô nương, tiểu sinh Từ Nghiễn Thanh, nguyên quán Giang Thành, gia cảnh bần hàn, chỉ có chiếc vòng này có thể dùng, bây giờ tôi phải vào kinh thành dự thi, muốn dùng chiếc vòng này làm tín vật, cùng tiểu thư ước định chung thân, không biết nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Hạ Nhan:.
.
.
Cái tên này xem kịch mê mẩn, còn muốn diễn với cô?
Hạ Nhan cố ý nói: “Ta không nguyện ý thì anh thế nào?”
Từ Nghiễn Thanh rủ mắt, vẻ mặt cô đơn: “Vậy ta có thể không gượng dậy nổi, thi rớt, đời này đều vô duyên với bảng vàng.”
Hạ Nhan phục: “Được thôi, ta đồng ý với chàng, chàng thi cho tốt, đem Trạng Nguyên trở về.”
Từ Nghiễn Thanh quét đi vẻ u sầu cười với cô: “Nàng nhắm mắt lại, ta giúp nàng đeo vòng lên.”
Hạ Nhan đánh giá thấp chứng nghiện diễn kịch của anh, nghiêng đầu, nhắm mắt lại.
Bàn tay được anh nắm lấy, một nụ hôn rơi nhẹ xuống, một lúc sau có một đồ vật hơi lạnh được anh từ từ đeo vào ngón áp út của cô.
Đó chắc chắn không phải vòng tay mười đồng kia.
Hạ Nhan mở to mắt.
Từ Nghiễn Thanh vẫn ở tư thế quỳ một chân trên đất, vòng tay mười đồng bị anh đặt trên mặt đất, một tay anh nâng tay cô, một tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, chiếc nhẫn kim cương bị kẹt ở đầu ngón áp út của cô, còn chưa đeo xong, có thể tháo ra cũng có thể đeo vào.
Ánh mắt Hạ Nhan chuyển đến trên mặt Từ Nghiễn Thanh.
Từ Nghiễn Thanh không còn cười nữa, dường như anh có chút căng thẳng, chăm chú nhìn cô, thấp giọng mở miệng: “Hạ Nhan, anh thích em, muốn cả đời đều ở cạnh em, em có đồng ý gả cho anh không?”
Hạ Nhan thấy được sự mong chờ và căng thẳng trong mắt anh, giống như một con hồ ly lớn lấy hết can đảm chạy đến trước cửa nhà con người để xin đồ ăn, vừa muốn ăn, vừa lo con người sẽ lấy gậy gộc đuổi nó đi.
Sau khoảng thời gian im lặng kéo dài, ánh mắt anh bắt đầu né tránh, nhìn về phía chiếc nhẫn, như thể đang ấp ủ những lời để phá vỡ lạnh lùng sau khi bị từ chối.
Hạ Nhan:.
.
.
Đây quả thật là một con hồ ly đực đầy cảm xúc khiến người khác không thể đành lòng từ chối.
“Có phải từ lúc lên kế hoạch đi du lịch anh đã bắt đầu sắp xếp chuyện này rồi đúng không?” Hạ Nhan nhẹ giọng xét hỏi.
Từ Nghiễn Thanh nhìn cô nói: “Anh chỉ lên kế hoạch nhân lúc