Sáng hôm sau, Hạ Băng dậy rất sớm để chuẩn bị đồ ăn cho Lạc Tử An.
Không hiểu sao dù bị anh cự tuyệt rất nhiều nhưng cô vẫn cứ có chấp niệm nếu mình kiên trì thì đến một hôm nào đó Lạc Tử An nhất định sẽ động lòng..
..
Hạ Băng vừa chuẩn bị xong bữa sáng còn định lên gọi Lạc Tử An dậy thì đã thấy anh ăn mặc chỉnh tề đi xuống từ phía cầu thang.
Lạc Tử An nhìn bàn ăn trong phòng thì sinh ra một loại chán ghét đến cùng cực.
Người con gái này rốt cuộc có cảm nhận được sự ghét bỏ của anh đối với cô hay không? Sao cô cứ luôn làm những điều vô ích đến vậy?..
Lạc Tử An đi về phía bàn ăn, đứng trước mặt Hạ Băng anh nói:
"Cô không thấy mình rất rảnh à? Tôi đã nói là tôi sẽ không ăn là nhất quyết không ăn.
Tại sao cô cứ phải làm tôi thêm khó chịu? Đồ ăn cũng là gia sản của Lạc gia, cô sử dụng một cách bừa bãi như vậy không thấy tiếc à?"
Hạ Băng sững người lại vì những gì cô nghe được..
Đúng thật là mấy hôm nay cô đều nấu và không có ai ăn nên phải bỏ đi rất nhiều.
Cô chưa từng nghĩ đến việc lãng phí thức ăn mà chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để Lạc Tử An chịu ăn cùng cô một bữa..
"Em xin lỗi..Từ sau em sẽ không nấu nữa."
Hạ Băng thấy áy náy trong lòng vì sự lãng phí của mình.
Cô thấp giọng xin lỗi Lạc Tử An để mong anh sẽ bớt giận..
Lạc Tử An nghe câu xin lỗi từ Hạ Băng cũng có chút bất ngờ.
Nhưng rất nhanh sau đó anh
đã điều chỉnh nét mặt về vẻ lạnh lùng như xưa..
Lạc Tử An cầm lấy chiếc cặp và đi về phía cửa.
Trước khi đi anh còn nói với Hạ Baăng:
"Tốt nhất là vậy!"
Lạc Tử An đi rồi, Hạ Băng cũng không còn tâm trạng ăn uống.
Cô đang định đem đi đổ thì nhớ đến sự tức giận của anh khi nãy.
Đành ngồi xuống ăn hết đống đồ mình nấu ra..
..
Ăn uống xong, Hạ Băng thay một bộ đồ tuy không cầu kì quá thể nhưng lại khiến cho toàn bộ cơ thể cô toát lên khí chất cao sang, quý phái.
Hạ Băng còn tăng thêm điểm ngoại hình cho mình nhờ kiểu tóc buộc cao và kiểu trang điểm nhẹ nhàng.
Sau khi chỉnh trang xong, cô bước ra từ phòng của mình.
Trông Hạ Băng lúc này như một con người khác hoàn toàn..
Không còn vẻ yếu đuối và lụy tình khi nãy nữa, thay vào đó là một người phụ nữ kiên cường, độc lập.
Hạ Băng tuy rất yêu Lạc Tử An, chấp nhận bỏ đi lớp vỏ bọc gai góc mà cô đã đeo từ lâu để quay lại là một cô gái yếu đuối, cần một bờ vai che chở.
Nhưng dù có bỏ đi vẻ ngoài mạnh mẽ mà cô đã cố tạo dựng bao nhiêu lâu ấy thì cô cũng chỉ cho một mình anh thấy