"Còn không phải do anh biết mối quan hệ của cậu với Hạ gia không tốt nên mới không nói hay sao? Anh sợ cậu sẽ không vui!" Phương Ngữ nhắm mắt nói một hỏi dài để mong mau chóng kết thúc sự việc này.
Nói thật bây giờ y có chút run.
Y sợ Lạc Tử An sẽ không vui khi mà y đang nhiên lại nhắc đến vị phu nhân kia..
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của Phương Ngữ, thái độ của Lạc Tử An bình thản hơn rất nhiều.
Anh vẫn không hề nói một câu nào, tất cả chỉ là sự im lặng đến đáng sợ..
Đến tận khi Phương Ngữ có cảm tưởng mình không thể chịu được cảnh tượng này nữa, y còn đang định lên tiếng thì Lạc Tử An đã chen lời nói trước.
"Từ nay về sau bất cứ chuyện gì liên quan đến Hạ gia anh đều nói cho em biết! Anh không cần phải sợ tâm trạng em không tốt.
Dù sao em và Hạ Băng cũng là vợ chồng gần một năm rồi.
Mối quan hệ cũng không còn lạnh nhạt và cứng nhắc như trước kia." Lạc Tử An bình thản nói.
Ở đầu bên kia, Phương Ngữ nghe anh nói một tràng dài mà có chút ngơ ngác và mơ hồ.
Rõ ràng hôm nọ y còn thấy ánh mắt của Lạc Tử An nhìn tấm ảnh của Hạ Băng tràn đầy lửa hận xong..
Vậy mà nay anh lại nói rằng mối quan hệ của cả hai cũng khá tốt.
Liệu Lạc Tử An có chuyện gì không muốn cho y biết sao?
Phương Ngữ cứ im lặng mà chìm vào mớ suy nghĩ của mình.
Y rất muốn hỏi Lạc Tử An tất cả mọi chuyện nhưng đến cuối cùng tính tò mò ấy cũng bị y dập tắt.
"Cũng không còn sớm, em tắt máy trước.
Công việc của công ty hôm nay hơi nhiều, buộc em phải mang về nhà xử lý." Giọng nói của Lạc Tử An lúc này có chút uể oải cùng mệt mỏi.
Sau khi tắt máy, Lạc Tử An đem tài liệu ra xử lý để mong sẽ không phải phiền lòng về thái độ của Hạ Băng ngày hôm nay nữa.
..
Đã mười phút trôi qua nhưng Lạc Tử An vẫn không thể tập trung một cách triệt để.
Trong não của anh vẫn luôn quẩn quanh về thái độ cùng lời nói của Hạ Băng khi nãy.
Anh không ngờ dù bản thân đã từ bỏ ý định hãm hại Hạ gia thì vẫn có một thế lực khác không chịu buông tha cho gia đình cô.
Bàn tay đang gõ bàn phím của anh cũng sững lại trong đôi chút khi mà Lạc Tử An nghĩ đến một khả năng.
Cái tên hiện lên trong đầu anh rất đỗi quen thuộc, là người mà anh rất ghét và có lẽ người đó thì cũng rất ghét Hạ Băng.
Lạc Tử An bỏ toàn bộ công việc của mình sang một bên, anh cầm di động và bấm số gọi cho một danh bạ.
Số của một người mà anh đã đem vào danh sách chặn kể từ hôm đó nay lại được đem ra.
Có lẽ người kia sau khi nhận được cuộc gọi từ Lạc Tử An cũng hơi bất ngờ cùng vài phần kinh hãi.
Xong đến cuối cùng khi nghĩ