Reng...reng..
Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên khiến cho Hạ Băng chợt nhớ đến khi nãy mình có một cuộc gọi nhỡ..
Mặc lại quần áo chỉnh tề xong, Hạ Băng rời khỏi giường và đi về phía bàn nhỏ trong phòng..
Màn hình điện thoại vẫn luôn phát sáng từ nãy đến giờ.
Trên điện thoại là một chữ lớn "MẸ".
Hạ Băng có chút bất ngờ trước việc mẹ gọi cho mình.
Cô cứ nghĩ là nhân viên ở quán gọi cho cô vì đã quá trưa rồi mà vẫn không thấy bà chủ xuất hiện..
Hạ Băng điều chỉnh lại giọng nói sao cho bình thường nhất rồi mới dám cầm điện thoại ấn chấp nhận cuộc gọi..
Cô không muốn mẹ phát hiện ra mới ngày thứ hai bước chân vào nhà chồng mà con gái mình đã phải chịu uất ức như vậy..
"Alo mẹ à? Mẹ gọi con có việc gì không?"
"Mẹ muốn hỏi thăm con qua bên đấy thấy thế nào? Lạc Tử An nó có bắt nạt hay làm việc gì khiến con khó chịu không?"
Hàn Nguyệt ân cần hỏi thăm Hạ Băng.
Đến nỗi dù chỉ là qua giọng nói nhưng cô vẫn cảm nhận được hiện tại trong lòng bà đang rất lo lắng cho cô..
"Mẹ yên tâm.
Con đã bảo không sao là sẽ không sao thật mà.
Lạc Tử An anh ấy đối xử với con tốt lắm.
Khi trước là mẹ nghĩ xấu cho anh ấy rồi.."
Hạ Băng vừa nói vừa cười phát ra tiếng để cho mẹ có thể an tâm hơn.
Nhưng sự thật cô phải cố nhẫn nhịn rất nhiều để không bật khóc..
Cô phải nói hết những lời tốt về anh trước mặt mẹ mình..cho dù việc đó chỉ là do cô ảo tưởng ra..
Đầu dây bên kia, Hàn Nguyệt nghe con gái mình nói như vậy thì cũng không còn nỗi băn khoăn, lo lắng nữa.
Giọng nói của bà cũng vì thế mà trở nên vui vẻ hơn.
Bà còn căn dặn một vài điều mà Hạ Băng cần lưu ý khi ở bên cạnh chồng rồi mới chịu tắt máy..
Ngay khi cuộc gọi với mẹ vừa kết thúc cũng là lúc Hạ Băng không còn kiếm chế nỗi bản thân mình nữa..
Cô để cho chiếc điện thoại trượt xuống chiếc bàn trước mặt.
Nước mặt thì lại một lần nữa lăn dài cho dù cô thật sự không muốn vậy..
Khi trước cô rất mạnh mẽ, không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.
Dù cho đó là lúc cô kinh doanh, lập nghiệp và thất bại đến lần thứ chín đi nữa.
Hạ Băng vẫn luôn lạc quan và tươi cười..
Còn bây giờ thì sao..?
Chỉ trong một ngày, cô đã xúc động đến hai lần..
Hạ Băng cảm thấy mình không còn được kiên cường như xưa nữa.
Có lẽ do cô đã có chồng nên có phần buông lỏng sự kiên cường của bản thân, để cho sự yếu đuối mà cô cất giấu bao lâu nay ngoi lên..
Nhưng cuộc đời cô chính là bi kịch như vậy..
Cô đã lột bỏ lớp vỏ mạnh mẽ thường ngày, trở lại thành một cô gái mong manh, cần một bờ vai che chở để rồi cô nhận được gì?
Sự lãnh đạm, thờ ơ, chối bỏ từ anh...
Hạ Băng cảm thấy có lẽ sự yếu đuối ấy vẫn nên được giấu kín như trước kia thì tốt hơn..
Bởi bây giờ dù cho cô có yếu đuối thêm nữa anh cũng chả dành cho cô lấy một ánh