Reng...reng..
Lạc Tử An còn đang chìm trong mớ suy nghĩ về những chuyện chiều nay thì tiếng chuông điện thoại vang lên kéo tâm trí anh trở lại thực tại.
"Anh gọi em có việc gì không?"
"Anh chỉ muốn thông báo chuyện liên quan đến Hạ gia.
Hôm nay anh điều tra ra được, Đường gia cũng nhúng tay vào việc này.
Cụ thể là Đường Hoa Linh." Phương Ngữ ở trong phòng mình lật qua lật lại mấy tập giấy mà anh ghi chép lại.
Sau đó nói hết một lượt cho Lạc Tử An nghe.
"Chuyện này em sớm đã biết rồi.
Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã điều tra giúp em.
Lần này lại phiền đến anh rồi."
"Ài..
anh còn tưởng mình lập được công lớn.
Không ngờ em vẫn đi trước một bước." Phương Ngữ ai oán mà kêu than.
Đến cuối cùng y vẫn chậm chân hơn Lạc Tử An.
"Mà Lạc Tử An này!" Đột nhiên giọng điệu của Phương Ngữ trở nên nghiêm túc hẳn.
Khiến cho Lạc Tử An có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Có chuyện gì quan trọng à anh?"
"Anh..
muốn hỏi mối quan hệ của em với Hạ Băng rốt cuộc là sao?" Phương Ngữ hơi ngập ngừng, y lo lắng mình sẽ làm cho Lạc Tử An khó chịu với câu hỏi này.
Lạc Tử An nghe y hỏi xong thì im lặng.
Trong nhất thời anh không biết nên trả lời ya ra sao..
Mối quan hệ của anh và Hạ Băng là gì ư?
Vợ chồng? Không phải! Hạ Băng đã nói anh không có tư cách ấy..
Người lạ? Cũng không phải! Dù sao cả hai cũng sống cùng nhau gần một năm rồi..
"Anh chỉ tò mò nên hỏi vậy thôi.
Em cứ suy nghĩ thêm về vấn đề này đi.
Không phải anh nhiều chuyện nên xen vào mối quan hệ của tụi em.
Nhưng với cương vị là một người anh thân thiết.
Anh chỉ khuyên em hãy làm rõ vấn đề từ lúc còn sớm.
Đừng để sau này nhận ra tình cảm với người ta thì cũng quá muộn.
Tuổi xuân của cô ấy cũng là hữu hạn, em mà chần chừ thì không chỉ em thấy khó chịu mà Hạ Băng cũng đau khổ."
Phương Ngữ nói hết tâm tư, suy nghĩ của mình với Lạc Tử An để mong người em trai này sẽ nghe hiểu vấn đề.
Dù chỉ lớn hơn Lạc Tử An một tuổi nhưng Phương Ngữ đã trải qua một vài lần yêu.
Y có thể hiểu được sự tàn khốc của thời gian.
Lạc Tử An vẫn luôn đau đáu nhớ về người con gái ấy.
Người con gái đã biến mất từ năm năm trước mà không để lại một lời từ biệt nào.
Nhưng lại vô tình để cho nó một vết thương lòng.
Cũng chính vì vậy mà Lạc Tử An từ một chàng trai luôn cuồng nhiệt trong tình yêu nay lại trở thành một người đàn ông lãnh khốc, vô tình.
Luôn cự tuyệt tất cả các mối quan hệ yêu đương.
..
Phương Ngữ cũng đã nói xong những điều mình ấp ủ bao lâu nay trong lòng.
Y nói câu tạm biệt rồi cũng tắt máy.
Trong cả gian phòng khách rộng lớn, chỉ còn lại một mình Lạc Tử An, không có thêm bất cứ một tiếng động thừa thãi nào.
Lạc Tử An trầm ngâm, anh đang suy nghĩ về lời nói vừa rồi của Phương Ngữ.
Chưa bao giờ anh lại hận chính bản thân mình như vậy.
Vẫn luôn một đường mà hành xử theo cảm