Hạ Băng rời khỏi quán xong thì lái xe về nhà mình.
Cô vừa bước vào cửa đã mơ hồ nhìn thấy Lạc Tử An một thân say mèm nằm la liệt ở sàn phòng khách.
Hạ Băng giật mình trước bộ dáng thảm hại của anh lúc này.
Mới có một ngày cô không có ở nhà, Lạc Tử An đã đem bản thân biến thành tên sâu rượu luôn.
Dáng vẻ thanh cao, chuẩn mực của anh khi trước đâu rồi?
Hạ Băng không khỏi nhức đầu.
Đến cuối cùng cô vẫn không biết là đã có chuyện gì xảy ra mà khiến cho Lạc Tử An lại thành như vậy..
Nhưng dù sao thì chuyện ấy cũng bỏ qua một bên đi.
Hạ Băng tốt nhất vẫn nên đi thu dọn bãi chiến trường trước mặt này.
Sẵn tiện lôi người nào đó lên phòng luôn.
Cô cũng không muốn Lạc Tử An ốm.
Dù không còn quan tâm anh như trước nhưng Hạ Băng cũng vẫn là có tình cảm với người ta.
Thử hỏi Lạc Tử An mà bị bệnh thì sao cô có thể nhẫn tâm bỏ mặc?
Hạ Băng đem hết đống vỏ chai rỗng ném vào một túi rác.
Nhìn qua cũng khoảng gần mười chai.
Vẻ mặt của Hạ Băng lúc này có thể tính là không mấy tốt.
Cô không hiểu nổi người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu mà cư nhiên trong một ngày, hoặc có khi là mấy tiếng đồng hồ đã uống hết từng ấy chai rượu mạnh nữa.
Rốt cuộc là Lạc Tử An đang tự tin vào tửu lượng ngàn chén không say của mình hay là muốn đem dạ dày của mình ra đùa giỡn?
Mất tầm mười lăm phút, Hạ Băng mới dọn dẹp xong đống chai lọ ở trước mặt.
Xong xuôi cô kéo tay Lạc Tử An và dìu anh lên phòng ngủ.
Lạc Tử An vốn cao một mét tám, thân hình cũng săn chắc do thường xuyên tập luyện và ăn uống khoa học nên Hạ Băng đoán chừng để đem được Lạc Tử An lên phòng anh thì hẳn là không thể.
Dù sao phòng của Lạc Tử An cũng ở tầng hai, cô sẽ phải leo lên cầu thang.
Ban đầu Hạ Băng chỉ là mơ hồ suy đoán sức nặng của Lạc Tử An thôi.
Nhưng đến tận giờ phút này, cô mới cảm nhận chân thực nhất nỗi vất vả khi phải đỡ anh vào phòng ngủ.
Chỉ là dìu Lạc Tử An vào phòng của mình ngay tầng một nhưng Hạ Băng cũng phải loay hoay mất mười mấy phút mới được.
Xong xuôi, cả cơ thể cô mệt rã rời, Hạ Băng không còn đủ sức để đứng nên đành nằm xuống giường luôn, ngay bên cạnh Lạc Tử An.
Cô quay mặt qua bên phải nhìn người bên cạnh.
Ngay cả khi ngủ say, đường nét trên khuôn mặt của Lạc Tử An vẫn không thể bớt đẹp hơn được.
Thậm chí nhìn anh lúc này còn dễ nhìn hơn là mọi khi.
Không còn là dáng vẻ người sống chớ gần thường người này, Lạc Tử An lúc này yên tĩnh cùng hiền hòa đến khó tin.
Đôi mắt màu hổ phách mọi khi vẫn hay làm cho nhân viên trong công ty phải khiếp sợ bây giờ do nhắm nghiền nên không còn.
Chỉ còn lại hàng lông mi dày và rậm, nhìn rất thích mắt.
Sóng mũi của anh cũng rất cao, xương quai hàm sắc lẹm và rất thu hút người khác.
Những thứ ấy bây giờ vẫn còn cả, không hề bị dáng vẻ say mèm này của Lạc Tử An làm mất đi.
Thậm chia đôi môi mỏng của anh giờ phút này có hơi mỉm ra, trông rất giống đang cười.
Hạ Băng nhìn ngắm người bên cạnh một lúc lâu đến nỗi trái tim trong lồng ngực đập liên hồi từ