“Là em.”
“Hả?” Kiều Anh cũng không ngờ tới người vào bếp là Hạ Băng chứ không phải là Phó Doãn.
Dù sao bà cũng đã nhìn tụi nhỏ đi tham quan nhà hết rồi, sao lại còn một người ở đây.
“Em có thể phụ cô một tay được không?” Hạ Băng không quan tâm đến vẻ ngạc nhiên trên mặt Kiều Anh, cô vẫn trực tiếp đi về phía bà để phụ một tay.
“Em ra ngoài kia chơi cùng các bạn đi.
Bữa trưa để cô chuẩn bị cũng được.
Không sao.” Kiều Anh sau khi hoàn hồn lại thì nhanh chóng ngăn cản bàn tay đang chuẩn bị thái cà chua của Hạ Băng lại.
Bà sao có thể để khách xuống bếp được cơ chứ?
“Cô cho cháu ở đây phụ được không? Cháu… không thích đi tham quan nhà cho lắm.” Hạ Băng không ngẩng mặt lên nên Kiều Anh giờ phút này cũng không thể nhìn rõ nét mặt của cô.
Bà chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hàng lông mi hơi cụp xuống của Hạ Băng ẩn ẩn sau các lọn tóc dài.
“Vậy…em thái hộ cô rổ rau củ này đi.”
“Vâng.” Tâm trạng Hạ Băng nháy mắt hưng phấn hơn một chút.
Cô bắt đầu làm luôn nhiệm vụ mà Kiều Anh giao cho mình.
Kiều Anh thầm thở dài trong lòng một hơi.
Có vẻ như cô bé này không mấy hòa đồng cùng bạn bè nên mới vào đây để phụ bà một tay cho bớt đi bầu không khí gượng gạo ở ngoài kia…
Bữa ăn sau đó cũng rất nhanh chóng được hoàn thành.
Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của Hạ Băng.
Trong quá trình nấu, Kiều Anh cũng cố tìm cách tạo đề tài để cả hai cùng nói chuyện trong lúc nấu ăn.
Tránh để cho không gian nhà bếp luôn im lặng.
Ban đầu Hạ Băng vẫn còn hơi ngại, trả lời những câu hỏi của Kiều Anh trong sự e dè.
Nhưng sau đó cô cũng dần thả lỏng hơn, đã bắt đầu cởi mở hơn trong từng câu nói.
Cũng mạnh dạn mà đặt câu hỏi cho Kiều Anh.
Hiện giờ có thể nói Hạ Băng đã buông bỏ lớp vỏ bên ngoài của mình hoàn toàn.
Cô không còn e ngại nữa mà đã trải hết lòng tâm sự cùng bà.
…
Bữa cơm trưa sau khi hoàn thành đã được Kiều Anh và Hạ Băng cùng nhau bê lên bàn.
Cùng lúc đó mọi người cũng đã tham quan hết căn nhà, vừa kịp lúc ăn trưa.
Thật ra thời gian tham quan cũng khá nhanh, do căn nhà khá nhỏ.
Nhưng nhờ lúc vào trong phòng sách của Phó Doãn, tất cả mọi người đều thấy hứng thú nên đã nán lại đó rất lâu mà hàn huyên chuyện cũ cùng nói tới chuyện mới.
“Oa, cô Kiều đúng là khéo tay nha.
Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã nấu xong bao nhiêu món hấp dẫn thế này.
Thầy Phó đúng là có phúc mới lấy được cô.” Cảnh Điềm Điềm quay trở lại phòng khách trước tiên.
Y vừa nhìn thấy các món ăn thu hút người thưởng thức trên bàn thì đã không nhịn được mà cảm thán một vài câu.
Kiều Anh nghe Cảnh Điềm Điềm phấn khích như vậy cũng chỉ cười cười: “Đồ ăn này không phải là một mình cô nấu đâu.
Có cả công phụ của Hạ Băng nữa đấy.”
Kiều Anh