Hạ Băng vẫn đứng chôn chân tại chỗ, cô không đuổi theo Diệp Tâm Bách nữa.
Có lẽ mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi.
Cho dù Hạ Băng có cố níu kéo cũng vô tác dụng…
Mưa ngày càng nặng hạt hơn, từng đợt gió cũng dần ùa về khiến cho dáng vẻ của Hạ Băng lúc này càng thêm thảm hại.
Mái tóc đã bị trận mưa làm cho ướt nhẹp, quần áo cũng đã dính cả vào người.
Gương mặt đã nhợt nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng Hạ Băng vẫn không quan tâm đến dáng vẻ hiện tại của bản thân, cô vẫn đang chìm đắm trong cảm giác tội lỗi và hối hận đầy mình…
Gió ngày càng lớn hơn, khiến cho Hạ Băng chỉ mặc một chiếc váy mỏng bất giác run nhẹ.
Cũng nhờ cái lạnh buốt đột nhiên ập đến của thời tiết này đã khiến cho Hạ Băng tỉnh táo hơn một chút.
Cô bắt đầu lê những bước chân nặng nề trên đường.
Hoàn toàn không biết đích đến của mình là đâu.
…
Tuýt! Tuýt!
Hạ Băng định thần lại sau một loạt tiếng tuýt còi inh ỏi.
Lúc này cô đang đứng ở giữa đường, đối diện là một chiếc xe ô tô đang lao tới.
Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh nên Hạ Băng không kịp tránh đi chiếc ô tô đó.
May sao tài xế đã kịp phanh xe lại trước khi đầu xe chạm được vào người của Hạ Băng…
“Cô chán sống rồi phải không? Không thấy tôi tuýt còi nãy giờ à mà vẫn cứ đứng ở giữa đường như vậy? Đồ điên!” Người đàn ông trong xe ló đầu ra khỏi cửa sổ.
Vẻ mặt dữ tợn cùng những lời nói khó nghe của ông ta đã khiến cho Hạ Băng phải nhăn mặt lại.
May sao cô cũng đủ tỉnh táo để biết mình làm sai nên đã nhịn xuống mà nói câu xin lỗi người ta.
Người đàn ông có vẻ mặt dữ tợn nhưng hình như cũng không mấy đáng sợ hoặc có thể do ông ta đang bận việc nên không muốn đôi co với Hạ Băng.
Dứt khoát “hừ” một tiếng rồi kéo cửa kính lên và tiếp tục phi xe đi…
Người đàn ông đi rồi, Hạ Băng cũng đã thoát khỏi cơn mê man khi nãy.
Cô đi dẹp vào vỉa hè, và bắt đầu nhớ đến đường về nhà…
Hạ Băng bước từng bước trên đường.
Mưa vẫn không ngừng xối vào người, làm cho cô phải run lên liên hồi.
Hai tay Hạ Băng ôm lấy bản thân, bước chân cũng vì vậy mà chậm dần…
Bỗng nhiên cô cảm nhận không còn hạt mưa nào xối vào người nữa, gió lùa cũng nhẹ hơn rất nhiều.
Ngước gương mặt hãy còn nhợt nhạt của mình lên, Hạ Băng đối diện với gương mặt phóng to của Lạc Tử An.
“Anh… sao anh lại ở đây?” Hạ Băng bất ngờ hô lên.
Bàn chân cũng bất giác lùi về sau mấy bước để kéo dài khoảng cách giữa cả hai…
Lạc Tử An nhìn bộ dáng khổ sở của người trước mặt.
Trong lòng ẩn ẩn lên một hồi cảm giác nhói đau đến khó chịu.
Lại thêm sự đề phòng của Hạ Băng, càng khiến anh phải tự bật cười một cách khổ sở.
“Anh cười gì? Nhìn thấy tôi chật vật như vậy chắc anh hạnh phúc lắm nên mới không nhịn được mà cười nhỉ?” Hạ Băng cau mày, cô không ngờ người đàn ông này vẫn như vậy.
Vẫn luôn mong được nhìn thấy hình ảnh khổ sở của cô.
Thế mà cô vẫn yêu