Lạc Tử An chiều hôm đó đi công tác về, anh vừa bước vào nhà đã thấy một khoảng không gian tối om.
Lần mò mãi mới mở lên được đèn phòng khách.
Anh thầm nghĩ công việc của Hạ Băng bận lắm sao mà giờ cô vẫn chưa về?
Lạc Tử An chỉ đơn thuần là nghĩ Hạ Băng chưa đi làm về mà không hề nhận ra toàn bộ căn phòng đã thiếu vắng đi rất nhiều thứ.
Ví dụ như những đôi giày ở cửa chính của cô.
Anh đem cặp để lên ghế rồi nằm xuống nghỉ ngơi chờ Hạ Băng trở về rồi cả hai sẽ ra nhà hàng ăn tối.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Lạc Tử An cũng đã chuẩn bị từ sớm một món quà cho Hạ Băng, chỉ chờ cô trở về là sẽ tạo bất ngờ.
Lạc Tử An nằm trên ghế nghỉ ngơi một lúc nhưng lại chợp mắt lúc nào không hay.
Trong mơ, là hình ảnh Hạ San xuất hiện cùng với nụ cười tươi rói, vẫn là nét mặt dịu dàng ấy, vẫn là dáng vẻ mà khi xưa anh đã yêu đến hết mình ấy.
Nhưng dáng vẻ ấy dần dần bị đè lên bởi một dáng vẻ khác, cũng gần tương tự Hạ San.
Người ấy chính là Hạ Băng.
Hạ Băng từ từ xuất hiện và cũng cùng lúc đó hình bóng của Hạ San biến mất hoàn toàn.
Lạc Tử An lúc nãy thấy Hạ San đã rất bất ngờ nhưng anh vẫn đứng im không muốn tiến gần y.
Dù sao người anh yêu bây giờ là Hạ Băng, còn mối hận thù với Hạ San Lạc Tử An đã sớm buông bỏ.
Nhưng khi hình bóng của Hạ Băng xuất hiện thì Lạc Tử An liền muốn chạy thật nhanh về phía cô để ôm chầm lấy cô.
Lạc Tử An cố dùng hết sức lực để nhấc đôi bàn chân mình lên, để đưa cánh tay ra trước mặt nhưng lại không thể.
Toàn bộ cơ thể anh giờ đây đang bất động, không tài nào cử động được.
Ở phía trước, bóng dáng Hạ Băng cũng đứng im, cô vẫn nở nụ cười giống như Hạ San khi nãy.
Nhưng thời gian dần qua, cô vẫn không thấy anh đi về phía mình thì nụ cười dần mất đi, thay vào đó là nét mặt buồn rầu cùng trách móc.
Lạc Tử An đứng nhìn toàn bộ nét mặt của cô mà thầm bứt rứt trong người khi mà không thể làm được gì.
Đến cuối cùng hình ảnh của Hạ Băng cũng không còn.
Dường như cô đã không thể chờ đợi được thêm nữa nên đã chọn cách ra đi.
Hình bóng Hạ Băng dần tan biến, chỉ trong chốc lát đã không còn một ít gì lưu lại trước mắt Lạc Tử An.
Đến tận khi Hạ Băng biến mất hoàn toàn, Lạc Tử An mới có thể cử động được chân tay.
Anh lao nhanh đến nơi mà Hạ Băng vừa đứng, không hề để ý đến những đám gai ở dưới bãi cỏ.
Chân cũng đã sớm bị rớm máu nhưng cũng không làm ý chí của anh bị ảnh hưởng.
Lạc Tử An đến nơi Hạ Băng vừa xuất hiện, đã không còn gì cả.
Hạ Băng đã biến mất hoàn toàn.
Cứ như cô chưa tùng xuất hiện vậy.
Lạc Tử An đau đớn, anh gục xuống nền cỏ, mặc cho những thứ sắc nhọn ở dưới đó vẫn luôn đâm sâu vào đầu gối cũng như chân anh.
Đến cuối cùng là anh đã mất đi người anh yêu một lần nữa.
Và xem chừng lần này còn đau đớn hơn vạn lần so