"Mẹ cứ mặc xác bọn họ đi, đằng nào thì cũng chả ảnh hưởng đến con dù đứa trẻ kia có chết đi chăng nữa.
Từ đầu đến cuối con chưa từng thừa nhận đứa trẻ này."
Quách Thừa Nhân bước xuống từ cầu thang, hắn ta chêm vào mấy câu, thái độ đặc biệt hời hợt.
Đúng như những lời người đàn ông nói, tâm trạng hiện tại của Đỗ Nhược Vi xuống dốc tới đỉnh điểm, dẫu vậy, Quách Thừa Nhân vẫn mặc kệ, hắn ta thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt vợ con mình dù nửa cái.
Quách phu nhân liếc xéo cô con dâu, bà ta hậm hực mở lời: "Chả hiểu cái dạng gì nữa không biết? Ở nhà mà chưa thèm động tay động chân vào bất kỳ thứ gì, cả ngày ngồi chơi rồi nằm dài trên giường, mặc cho chồng ra ngoài làm việc, đã thế có mỗi nhiệm vụ dỗ con cũng chẳng làm nổi, chỉ là kẻ bình thường thôi mà cứ tưởng bản thân hóa thành công chúa cơ đấy.
Không lẽ gọi ba mẹ cô tới cho bọn họ dạy bảo cô." Lồng ngực bà ta phập phồng lên xuống, ánh mắt lúc nào cũng hằm hằm, dày đặc sát khí.
Bà ta ghét bỏ Đỗ Nhược Vi từ lâu, dường như đang trực chờ cơ hội để nạt nộ bắt bẻ người con gái đáng thương.
Giờ thêm Quách Vị An ở đây nữa, Quách phu nhân lòng đầy mong chờ đứa cháu trai chào đời, ai dè hiện thực nó lại tát thẳng vào mặt bà ta một cái.
Chưa hết, Quách phu nhân từng khoe khoang với hội bạn bà ta rằng gia đình mình chuẩn bị có người thừa kế rồi, giờ kết quả thành ra thế này làm mặt mũi Quách phu nhân mất sạch.
Sự cay nghiệt mà bà ta dành cho Đỗ Nhược Vi vì vậy tăng lên.
"Mẹ nhầm rồi, con chưa từng xem cô ta là vợ." Quách Thừa Nhân đút tay trong túi quần, nhếch môi hừ lạnh, thỉnh thoảng ném về phía Đỗ Nhược Vi trên tay đang bồng đứa trẻ đôi mắt sắc lạnh giống dao găm: "Đỗ Nhược Vi có thể nói chỉ là kẻ ở nhờ trong nhà thôi.
Con chê loại phụ nữ tâm cơ như cô ta, vì trèo cao mà sẵn sàng bất chấp thủ đoạn, cướp lấy những thứ không thuộc về bản thân.
Đứa con gái kia chắc gì đã có quan hệ huyết thống với con, chắc hẳn Đỗ Nhược Vi từng leo lên giường với rất nhiều đàn ông rồi."
Những lời Quách Thừa Nhân thốt ra, ngữ khí chắc nịch chẳng mấy vui vẻ càng khiến Quách phu nhân chắc chắn về suy nghĩ ban đầu bà ta đưa ra.
Thậm chí, nghe con trai, Quách phu nhân nghiến răng nghiến lợi vì bị gia đình Đỗ Nhược Vi lừa lọc, với bà ta, đứa con dâu bên cạnh kia hoàn toàn làm ra được những điều ấy.
Làm sao bà ta chịu chấp nhận bỏ tiền ra nuôi cháu cho kẻ khác?
Hậm hực trừng mắt, tuy nhiên, vì để kế hoạch về sau hoàn thành thuận lợi, Quách phu nhân đành nhịn xuống toàn bộ.
Về phần Đỗ Nhược Vi, đôi mắt người con gái đỏ hoe, rơm rớm nước mắt, may mắn một điều em bé đã ngủ say vì mệt, tuy nhiên, nỗi ấm ức trực trào khiến đôi tay mỏng manh siết chặt thành nắm đấm, móng sắc nhọn xỏ xuyên qua da thịt đầy đau đớn.
Không chỉ về mặt thể xác, tinh thần Đỗ Nhược Vi lúc bấy giờ cũng rơi vào tình trạng bị tra tấn, dày vò dữ dội.
Hơi thở cô nàng yếu ớt, ngay cả những người đứng gần xung quanh cũng khó cảm nhận được, nhưng chả mấy ai để tâm.
Sống lưng Đỗ Nhược Vi lạnh ngắt, toàn thân