“Thì sao? Ảnh hưởng tới cô à? Đỗ Nhược Vi, tôi với Hướng Vãn Ý có xảy ra bất kỳ quan hệ gì thì cũng chưa tới lượt cô mở miệng nói chuyện đâu.”
Cảm giác bực bội trong lòng Quách Thừa Nhân tăng cao, máu nóng dồn lên tới tận não, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lẽo xoay người ném cho Đỗ Nhược Vi bóng lưng u ám.
Tầm mắt hắn híp chặt, nhướng mày, thanh âm tràn ngập sự khó chịu rõ ràng.
Vừa mới nãy thôi, Quách Thừa Nhân đang phẫn nộ bởi người phụ nữ tên Hướng Vãn Ý kia, bây giờ xui xẻo tự dưng chạm mặt với Đỗ Nhược Vi, kẻ hắn ghét gấp trăm ngàn lần khiến tâm trạng hắn xuống dốc đỉnh điểm.
Cô gái đứng phía sau, cặp mắt long lanh to tròn vương nhẹ tầng sương mỏng dán chặt lên thân thể Quách Thừa Nhân, môi đỏ hơi mấp máy, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Đỗ Nhược Vi lặng lẽ cắn chặt răng, cổ họng đau rát kịch liệt, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Vừa mới nãy, cô chứng kiến Hướng Vãn Ý chạy ra từ phòng Quách Thừa Nhân, quần áo trên người đối phương xộc xệch, thậm chí còn chưa kịp chỉnh gọn gàng, mái tóc dài rũ rượi che đi nửa khuôn mặt khi Đỗ Nhược Vi ra đây lấy nước nóng pha sữa cho con uống.
Trong đầu cô nàng nảy sinh suy nghĩ sâu xa, phức tạp, nam nữ chung phòng chăn đơn gối chiếc, đâu ai đảm bảo được rằng sẽ không xảy ra loại chuyện kia.
Đỗ Nhược Vi bất giác rơi nước mắt, đặc biệt, Hướng Vãn Ý quyến rũ đến như vậy, mà chồng cô Quách Thừa Nhân chỉ là người bình thường, phần trăm cao rằng đã có chuyện diễn ra giữ Hướng Vãn Ý và Quách Thừa Nhân.
Càng nghĩ, trái tim Đỗ Nhược Vi như bị ai đó bóp nghẹt, hung hăng đánh một nhát thật mạnh, người con gái nhìn thấy rõ ràng rằng nó đang từ từ rỉ máu, mùi tanh nồng xộc lên ngay mũi cô.
Nước mắt ứa ra từ tận sâu, ngày càng nhiều hơn, lã chã lăn trên gò má hốc hác khiến người ta cảm thấy thật đau lòng.
Bả vai Đỗ Nhược Vi run lên cầm cập, trong bóng tối, thân thể cô nàng dường như đang dần dần bị nuốt chửng, bao xung quanh là luồng khí lạnh cả về thể xác lẫn tinh thần.
Đối phương bước chân tiến về phía trước, tuy nhiên, khoảng ba giây sau, Quách Thừa Nhân bỗng nhiên dừng bước.
Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Vi mặt mày đẫm lệ, da dẻ nhợt nhạt, khóe môi người đàn ông đột nhiên giương cao, có lẽ Quách Thừa Nhân đang tính làm gì đó.
Đỗ Nhược Vi chưa kịp hình dung thì hắn ta đã đứng trước mặt cô, Quách Thừa Nhân đưa tay bóp chặt gương mặt xinh đẹp ướt đẫm hai hàng lệ kia, cúi đầu ghé sát vào tai cô, thì thầm nham hiểm: “Như những gì cô nghĩ đấy.
Đỗ Nhược Vi, chắc cô cũng biết mục đích để Hướng Vãn Ý sống trong căn nhà này là gì mà đúng chứ? Quả thật cô ấy vô cùng tuyệt vời, khiến người khác dục tiên dục tử, mùi hương đặc biệt mê hồn, với cả biết chiều lòng.
Đỗ Nhược Vi, cô chẳng được đâu nhỉ? Ngoại trừ việc dùng thủ đoạn bỏ thuốc người khác ra thì âm mưu thủ đoạn có thừa, còn lại cô đều thua xa Hướng Vãn Ý.”
Quách Thừa Nhân cười nhạt một tiếng, hắn nhất định khiến Đỗ Nhược Vi sống không bằng chết, loại phụ nữ trước mặt hay Hướng Vãn Ý đều làm hắn căm ghét đến đỉnh điểm, nhưng Quách Thừa Nhân vì muốn làm Đỗ Nhược Vi rơi vào đau khổ cùng cực giống cách đối phương gây ra với Thiệu Ninh Thuần, hắn ta liền lợi dụng Hướng Vãn Ý, đem đối phương ra làm lá chắn.
Tàn ác hơn nữa đó chính là, Quách Thừa