“Thật ra bệnh này thì vẫn có cách cứu chữa.”
“Có cách sao? Bác sĩ, xin hãy nói thẳng đi.
Chỉ cần cứu được thằng bé, bao nhiêu tiền tôi đều chấp nhận.”
Quách Thừa Nhân vừa ôm lấy Thiệu Ninh Thuần, để cô ta khóc lóc trong lòng mình, vừa nghe được có biện pháp cứu sống đứa con trai của hắn với người phụ nữ mình yêu, Quách Thừa Nhân ngay lập tức ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi.
Hắn ta vừa gấp gáp vừa cuống cuồng, lo lắng đến mức như thể đang ngồi trên dầu sôi lửa bỏng.
Đối với Quách Thừa Nhân, đứa trẻ ấy vô cùng quan trọng, đặc biệt do Thiệu Ninh Thuần sinh ra nên càng mang ý nghĩa nhiều hơn, nên hắn quyết tâm nhất định cứu sống thằng bé.
Tiền, Quách Thừa Nhân chẳng hề thiếu, hắn sẵn sàng bỏ ra, thậm chí là cả gia tài để khiến con trai mình tiếp tục nhìn về ánh sáng tươi đẹp nơi thế giới ngoài kia.
Khác xa với thái độ hời hợt, hờ hững lạnh nhạt với con gái, Quách Thừa Nhân hiện tại mang dáng vẻ yêu thương, quan tâm con, bác sĩ ngồi phía trước vô cùng ngưỡng mộ.
Đối phương chắp tay, mở miệng: “Mọi người cứ khoan đã.
Bệnh máu trắng có thể dùng biện pháp đó là ghép tủy, với đứa trẻ biện pháp này hoàn toàn khả thi vì bệnh tình chưa quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm được tế bào tủy tương thích.
Hai vị là cha mẹ, thử làm xét nghiệm xem, nếu phù hợp nhất định bệnh viện sẽ tiến hành phẫu thuật luôn.”
Quách Thừa Nhân gật đầu lia lịa, hắn an ủi Thiệu Ninh Thuần.
“Em nghe bác sĩ nói rồi chứ, giờ chúng ta cần nhanh chóng làm xét nghiệm.”
Người phụ nữ nước mắt nước mũi nhanh chóng gật đầu.
Ngay sau đó, cả Quách Thừa Nhân lẫn Thiệu Ninh Thuần đều tiến hành kiểm tra.
Nhưng mà trong cả hai người bọn họ, tủy hoàn toàn chẳng hề tương thích với đứa trẻ.
Lúc ấy, ở bên cạnh Quách Thừa Nhân, Thiệu Ninh Thuần bày ra dáng vẻ tuyệt vọng đến tột cùng, mặt mũi trắng bệch, liên tục khóc nấc lên, thút tha thút thít.
Quách Thừa Nhân chứng kiến dáng vẻ ấy, trái tim hắn như bị ai đó cứa ra, cứ nhìn cô gái bản thân yêu khổ sở người đàn ông đều vô cùng phiền lòng, hắn chưa bao giờ muốn chứng kiến Thiệu Ninh Thuần khóc lóc.
Quách Thừa Nhân không tài nào chấp nhận được kết quả, yêu cầu làm lại xét nghiệm.
Tuy nhiên, bác sĩ chỉ điềm tĩnh mở lời: “Chúng tôi đã làm kiểm tra kỹ lắm rồi, hai vị hoàn toàn chẳng phù hợp.
Vấn đề này chúng tôi gặp khá nhiều, có là cha mẹ ruột đi chăng nữa nhưng chưa chắc các tế bào tủy đã tương thích với nhau.
Nên mọi người thử tìm người thân khác xem, biết đâu sẽ đạt yêu cầu.
Nếu cố chấp ghép tủy nhất định tính mạng đứa trẻ bị đe dọa.
Hoặc là một ai khác dù không mang quan hệ huyết thống chỉ cần đủ độ tương thích hoàn toàn tiến hành phẫu thuật được.”
“Cảm ơn bác sĩ.
Chúng tôi biết rồi.” Quách Thừa Nhân thở dài một hơi, hắn ta đem theo Thiệu Ninh Thuần rời khỏi, đưa cô ta trở về nghỉ ngơi vì lo lắng ảnh hưởng sức khỏe.
Quách phu nhân sau khi nghe được tin tức cháu trai mắc phải căn bệnh nghiêm trọng này, bà ta tức tốc phi đến bệnh viện, sắc mặt khó coi.
Thậm chí đối phương còn gào loạn lên: “Sao ông trời có thể bất công với thằng bé như vậy chứ? Ôi cháu tôi, rốt cuộc nó đã làm gì mà phải chịu cảnh thế này, ngày ngày bị bệnh tật tra tấn.” Hiếm hoi lắm mới được ôm cháu đích tôn, Quách phu nhân đương nhiên khó lòng mà chịu nổi.
Nếu đứa trẻ xảy ra chuyện thì nhất định phát sinh nhiều vấn đề xung quanh.
“Mẹ à, bình tĩnh chút.
Tiểu Thuần mới ngủ được một lát, đừng đánh thức cô ấy.” Quách Thừa Nhân lạnh giọng nhắc nhở, sắc mặt người đàn ông hiện rõ hai chữ mệt mỏi, thở dài một hơi: “Bác sĩ nói vẫn cứu được.
Chỉ là tủy cả của con lẫn tiểu Thuần đều không thích hợp.
Hay mẹ thử qua làm xét nghiệm thử xem, biết đâu may mắn mỉm cười.”
Giờ ai cũng được, hắn chỉ cần cứu sống con trai mà thôi.
Quách phu nhân gật đầu lia lịa: “Tất nhiên là được.
Làm mọi cách phải cứu sống thằng bé.
Mẹ nhất định thử xem, giúp được mẹ sẽ ra tay.
Và Quách Thừa Nhân, mau yêu cầu đội ngũ bác sĩ giỏi nhất tới đây, thuê được ở nước ngoài thì càng tốt.” Bà ta hắng giọng đề nghị, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Với bà ta, đứa cháu trai đang bị bệnh tật dày vò hằng ngày kia