"Chỉ là em… Quách Thừa Nhân… nay là đêm tân… tân hôn của chúng ta…"
Ánh mắt Đỗ Nhược Vi cụp xuống hướng về phía ngọn nến lung linh đang phát sáng rực rỡ nơi góc tối kia, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, cắn môi rặn ra từng tiếng.
Trong lòng người con gái dâng lên nhiều cảm xúc hỗn tạp, chua xót, đau đớn, tủi thân đều có cả và chúng đang dần lan ra khiến nỗi đau Đỗ Nhược Vi phải chịu ngày một lớn dần.
Cô đã ngồi chờ Quách Thừa Nhân suốt mấy tiếng đồng hồ, tuy nhiên, vì Đỗ Nhược Vi tưởng rằng anh ở bên ngoài tiếp khách nên chưa dám làm phiền, nhưng trời đã rất muộn, chẳng thấy chồng mình quay về, Đỗ Nhược Vi mới cảm thấy khá lo lắng.
Dù nhận lại thái độ gắt gỏng khó chịu từ đối phương, cô nàng vẫn rất dè chừng, biết tự lượng sức.
Nghe tới hai từ tân hôn, Quách Thừa Nhân bất giác cười lạnh, hắn ta hừ một tiếng, gằn giọng nhắc nhở: "Đỗ Nhược Vi, đêm tân hôn dành cho riêng mình cô thôi, tôi chẳng có trách nhiệm.
Tôi chưa từng thừa nhận cô là vợ mình, Đỗ Nhược Vi, nhớ cho kỹ.
Tôi nói lần cuối, đừng vượt quá giới hạn đặt ra, tôi ra ngoài làm gì chẳng tới lượt cô quản đâu.
Với cả cô đơn quá để tôi gọi cho cô một người đàn ông nhá, Đỗ Nhược Vi, loại phụ nữ như cô hoàn toàn làm được mà." Thanh âm thốt ra đầy khinh bỉ, nửa đùa nửa thật.
Đỗ Nhược Vi bị răn đe, cô thoáng cho ai nghẹn ứ họng, hốc mắt cay xè bất giác đỏ ửng lên, cúi đầu xuống, lặng lẽ rơi nước mắt.
Quách Thừa Nhân coi lời nói bản thân là trò đùa nhưng hắn nào biết nó gây ra tổn thương với Đỗ Nhược Vi lớn đến chừng nào.
Cô tự nhiên nở nụ cười, một nụ cười hoàn toàn không hạnh phúc mà mang đầy sự chua xót, chế giễu bản thân.
Hóa ra ở trong mắt Quách Thừa Nhân cô là con người tâm địa xấu xa độc ác như vậy.
Nuốt chặt nước mắt xuống, bên kia đầu dây điện thoại, Đỗ Nhược Vi nghe được tiếng âm nhạc xập xình cùng những điệu cười đùa thoải mái hay rất nhiều thứ âm thanh hỗn tạp đan xen lẫn lộn.
"Anh… anh đang ở quán bar hả?" Người con gái tò mò đưa ra kết luận, nghi hoặc mấp máy môi.
Khả năng Quách Thừa Nhân ra ngoài uống rượu với bạn bè là rất cao.
Lo cho sức khỏe của chồng, Đỗ Nhược Vi dè dặt khuyên can: "Anh uống ít rượu thôi nhé."
Tuy nhiên, dù cô chân thành đến mức độ nào, Quách Thừa Nhân vẫn gạt hết sang một bên, chế giễu nói: "Cô nghĩ bản thân là ai? Người con gái duy nhất đủ quyền hạn nói với tôi câu đó bị cô hại biến mất rồi, ngay cả tôi còn chưa tìm được.
Đỗ Nhược Vi, bớt gây phiền phức hộ tôi, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, ngoan ngoãn ngồi yên trên vị trí thiếu phu nhân hữu danh vô thực ấy đi." Lời vừa dứt, Quách Thừa Nhân trực tiếp cúp máy, chẳng thèm đoái hoài gì tới đối phương.
Bên tai Đỗ Nhược Vi vang lên những tiếng tút tút tút dài vô tận.
Cánh tay vô lực buông thõng lơ lửng trong không gian khiến chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Đỗ Nhược Vi cười nhạt, hai bả vai run rẩy đưa mắt liếc nhìn căn phòng xa hoa tráng lệ đang được phơi bày ra trước mắt mình.
Những cánh hoa hồng rực đỏ rải kín ga giường, mùi hương thoang thoảng phả vào mũi Đỗ Nhược Vi, tuy nhiên, khoang miệng cô hiện tại chỉ ngập tràn vị đắng ngắt, ánh nến lấp lánh dần yếu hơn, lồng ngực người con gái phập phồng theo từng hơi thở lúc ẩn lúc hiện dưới thứ ánh sáng vàng nhạt bao phủ lấy thân ảnh nhỏ bé của Đỗ Nhược Vi.
Cô nàng co do ngồi ở một góc, vòng hai tay ôm lấy bản thân, cuộn tròn giống một con thú nhỏ bảo vệ bản thân khỏi những nguy hiểm xung quanh.
Bóng tối dần xâm chiếm lấy căn phòng hiu quạnh, lạnh lẽo, nuốt chửng cô gái nhỏ vào bên trong.
Nước mắt rơi xuống lã chã như mưa khiến gương mặt Đỗ Nhược Vi ướt nhèm, lấm lem cả lớp trang điểm.
Cô đưa tay che miệng ngăn cản âm thanh nức nở phát ra, tuy nhiên, thời gian chạy qua, Đỗ Nhược Vi càng đau lòng, chẳng nhịn được mà bật khóc nức nở.
Dưới màu đen u ám, dai dẳng, gương mặt xinh đẹp trắng bệch chả còn lấy giọt máu nào thấp thoáng lộ ra.
Đỗ Nhược Vi