“Người nhà xin hãy cứ giữ bình tĩnh đã, các y bác sĩ chúng tôi đang cấp cứu, xin hãy yên lặng chờ ở bên ngoài.”
Vị bác sĩ chỉ nhẹ nhàng vỗ tay Đỗ Nhược Vi vài cái rồi nhanh chóng gạt cô ra, hốt hoảng chạy vào bên trong tiếp tục công cuộc cứu người.
Đỗ Nhược Vi dường như mất hết ý thức, đôi chân nặng như đeo chì của cô mềm nhũn vô lực ngã khụy xuống đất, đôi mắt trợn trừng dường như chẳng tài nào tin vào những chuyện đã xảy ra.
Rõ ràng là Quách Thừa Nhân từng đảm bảo chắc nịch với cô rằng An An tuyệt đối chẳng hề xảy ra chuyện gì cơ mà.
Vậy thì nguyên nhân rốt cuộc do đâu mà tự nhiên tình trạng con bé bắt đầu xuất hiện biến chứng dần rơi vào tình trạng nguy hiểm?
Kể cả Quách Thừa Nhân ở phía bên kia cũng khá ngỡ ngàng trước những lời vừa lọt vào tai mình.
Hắn tuy chẳng hề ưa đứa nhỏ tên Quách Vị An kia, nhưng dù sao cô bé cũng vừa mới cứu hắn một mạng, thậm chí người đàn ông còn từng hứa với Đỗ Nhược Vi rằng về sau Quách Thừa Nhân nhất định đảm bảo tương lai cho đứa trẻ.
Giờ nếu như xảy ra chuyện gì thì quả thật Quách Thừa Nhân khó mà nhìn mặt đối phương, ghét thì ghét, tuy nhiên, hắn một khi đã nói thì đảm bảo thực hiện đến cùng.
Giờ đây mà gặp bất trắc gì thì quá nguy hiểm, lời hứa cũng khó lòng mà thực hiện.
Quách Thừa Nhân bắt đầu chống cằm nghi hoặc, rõ ràng bác sĩ từng khẳng định chắc nịch với hắn rằng phẫu thuật ghép tủy vô cùng an toàn, nhưng tại sao hiện tại bắt đầu xuất hiện vấn đề?
Bên cạnh một Quách Thừa Nhân đang trầm mặc đầy suy tư, ba vạch đen nổi trên trán, khuôn mặt xám xịt thì Thiệu Ninh Thuần gần như vô cảm đối với những chuyện xung quanh.
Cô ta chỉ thở phào khi nghe tin con trai mình được cứu sống, còn người đã đem đến hy vọng cho thằng bé đang gặp vấn đề thì Thiệu Ninh Thuần lại tỏ thái độ dửng dưng như là chẳng hề ảnh hưởng tới bản thân, hơn nữa, chứng kiến Đỗ Nhược Vi đau khổ, người phụ nữ đặc biệt cảm thấy vui sướng nữa là đằng khác.
Hủy hoại kẻ mình căm ghét chính là niềm vui Thiệu Ninh Thuần ấp ủ bấy lâu nay.
Huống chi cô ta đang cực kỳ muốn đuổi Đỗ Nhược Vi rời khỏi vị trí vốn dĩ thuộc về mình.
Ngoài ra, giống hệt với Thiệu Ninh Thuần, Quách phu nhân vẻ mặt vô cùng hời hợt, bà ta khoanh tay trước ngực bộ dạng như thể mọi chuyện đã xong xuôi.
Quách Vị An dù sao cũng là cháu gái ruột với bà ta, tuy nhiên, mặc kệ đứa trẻ đang ở trong ranh giới giữa sự sống và cái chết thì tâm trạng Quách phu nhân chỉ luôn nghĩ tới đứa trẻ vừa hoàn thành ca ghép tủy mà thôi.
Đỗ Nhược Vi thời điểm hiện tại gần như suy sụp, cô chết lặng ngồi trên sàn nhà, hai bả vai liên tục run rẩy, hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má.
Toàn thân người con gái lạnh ngắt chẳng khác gì xác chết, hơi thở ngày càng yếu dần.
Đôi môi tím tái cắn chặt răng, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, cô khóc nấc lên không ngừng cầu xin ông trời phù hộ cho An An bình an vô sự.
Thời gian trôi đi càng lâu hơn.
Con trai Thiệu Ninh Thuần hoàn thành phẫu thuật, nhanh chóng được đẩy về phòng điều dưỡng.
Đỗ Nhược Vi trơ mắt nhìn theo.
Đứa trẻ kia ra rồi, vậy còn An An của cô thì sao?
Con bé nó sao rồi?
Vì cớ gì mà bao nhiêu đả kích cứ liên tục ập đến khiến tinh thần Đỗ Nhược Vi suy sụp hoàn toàn?
Ba người bọn họ rời khỏi phòng phẫu thuật, bỏ mặc mình người con gái cô đơn lạc lõng ở lại đó.
Một lúc sau, Thiệu Ninh Thuần mới cùng Quách Thừa Nhân tới đây, dường như bọn họ muốn xem xét tình hình.
Khi cánh cửa phòng được đẩy ra, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, vừa thấy bác sĩ, Đỗ Nhược Vi ngay lập tức vồ vập lao tới, cô run rẩy mở miệng hỏi, thanh âm mang theo đầy tang thương: “Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? Xin hãy mau nói đi.
Đừng yên lặng nữa, chắc chắn An An còn ổn mà đúng chứ?” Cô thấp thỏm dán chặt đôi mắt đỏ hoe lên người ở phía
đối diện.
“Thật xin lỗi, chuyện xảy ra các y bác sĩ ở bệnh viện khó lòng mà lường trước được.” Đối phương đưa tay kéo khẩu trang xuống, mang theo