“Người phụ nữ chết tiệt này, cô thôi ngay cho tôi…”
Quách Thừa Nhân bị vặn hỏi đến mức á khẩu, hắn nhanh chóng gạt mạnh tay khiến thân thể Đỗ Nhược Vi loạng choạng lùi về phía sau.
Suốt cả quá trình, nụ cười trên môi cô nàng càng đậm dần, tuy nhiên, nước mắt tiếp tục chảy xuống, dán chặt lên Quách Thừa Nhân lẫn Thiệu Ninh Thuần.
Hiện tại, người con gái chỉ muốn cười thẳng vào mặt bọn họ.
Trách Đỗ Nhược Vi độc ác đến đứa trẻ cũng không tha, nhưng còn những việc Quách Thừa Nhân và Thiệu Ninh Thuần đã gây ra thì sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quên, chính do hai người đang đứng trước mặt Đỗ Nhược Vi là nguyên nhân hại chết đứa con gái cô vô cùng yêu thương.
Tính sổ với bọn họ chỉ là chuyện thường tình thôi.
Quách Thừa Nhân trên mặt viết rõ hai chữ khó chịu, tâm trạng hắn dần trở nên buồn bực khi đứng trước một Đỗ Nhược Vi khác lạ như vậy, trước giờ đều do đối phương chạy theo hắn, nhưng hiện tại, trong đôi mắt long lanh giống những vì sao trên bầu trời kia tràn ngập oán hận lẫn u uất, niềm vui dường như hoàn toàn biến mất.
Người đàn ông cảm thấy, bản thân mình vì bị việc Quách Vị An vừa mất nên ảnh hưởng tới suy nghĩ trong đầu, hắn vội vàng kéo tay Thiệu Ninh Thuần.
Khoác chặt bả vai cô ta, Quách Thừa Nhân mở miệng, thỉnh thoảng liếc xéo Đỗ Nhược Vi vài cái: “Tiểu Thuần, chúng ta về xem con trai thế nào đi, đừng tiếp tục đứng đây dây dưa với Đỗ Nhược Vi nữa.
Coi chừng cô ta phát điên lên kiểu gì cũng khiến em bị thương.
Hơn nữa con trai lỡ như tỉnh dậy không thấy thì thằng bé nhất định hoảng sợ lắm.”
Thiệu Ninh Thuần gật đầu, bọn họ cùng nhau rời khỏi, hoàn toàn vứt bỏ Đỗ Nhược Vi tinh thần suy sụp một mình tại trước cửa phòng phẫu thuật.
Nhìn theo bóng lưng đang dần biến mất, Đỗ Nhược Vi hiện tại bất lực ngồi xuống đất, ôm mặt khóc nức nở, liên tục oán trách bản thân chính tay đẩy Quách Vị An vào con đường này, là cô gián tiếp hại chết đứa trẻ.
Giá như ban đầu Đỗ Nhược Vi kiên quyết không đồng ý làm theo những lời đe dọa của Quách Thừa Nhân thì phải chăng mọi chuyện sẽ khác?
Tuy nhiên, trên đời này làm gì tồn tại hai chữ giá như.
Cô bước vào bên trong nhìn An An lần cuối, Đỗ Nhược Vi thiếu chút nữa ngất ra, nước mắt ướt đẫm thay nhau rơi xuống tạo thành những âm thanh tí tách tí tách nghe sao thật thê lương, ai nấy chứng kiến đều cảm thấy xót xa cho người con gái.
Đỗ Nhược Vi ôm chặt lấy đứa trẻ, bàn tay run rẩy cẩn thận từng li từng tí, thân thể Quách Vị An lạnh ngắt, lạnh đến mức dọa Đỗ Nhược Vi giật nảy mình trong lúc vừa chạm vào con mình.
Cô thật chẳng tài nào tưởng tượng nổi hai mẹ con có ngày bị đẩy vào tình cảnh như vậy.
Quách Vị An cứ thế, đột ngột rời khỏi cô trong khi chưa một câu từ biệt.
Đỗ Nhược Vi cứ ôm con gái cả ngày, khuôn mặt cô nàng bơ phờ, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm ngoài kia, bác sĩ khuyên mãi cũng không được.
Liên lạc với người nhà, Quách Thừa Nhân thì ở phía mẹ con Thiệu Ninh Thuần, nhất quyết bỏ mặc vợ mình, cha mẹ ruột hoàn toàn chả đoái hoài gì tới, cuối cùng, bệnh viện đành phải liên lạc với Trịnh Hi Ngôn, người ban đầu đã đưa Quách Vị An vào bệnh viện.
Sau mấy ngày vắng mặt vì cần giải quyết chuyện ở công ty, chứng kiến Đỗ Nhược Vi gầy gò đi mấy cân, da dẻ nhợt nhạt đặc biệt khó coi, tim Trịnh Hi Ngôn như thể bị cứa một nhát thật đau.
Anh tĩnh lặng bước tới, vươn tay chạm vào người Đỗ Nhược Vi, dịu dàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng từng lời an ủi.
Khuyên mãi, Đỗ Nhược Vi mới chịu buông Quách Vị An ra.
Mấy ngày sau, tang lễ đứa nhỏ diễn ra trong tĩnh lặng, gần như chẳng mấy ai để tâm, Đỗ Nhược Vi liên tục khóc lóc đến ngất đi, hoặc cô cứ ngồi bơ phờ tại một chỗ giống như bị câu mất hồn phách.
Toàn bộ mọi thứ đều do một tay Trịnh Hi Ngôn lo liệu.
Hai người quyết định mang đứa trẻ đi thiêu, rồi rải tro cốt xuống biển coi như giải thoát cho Quách Vị An.
Về phần Quách Thừa Nhân, thời gian tang lễ