“Còn nữa, giấy tờ ly hôn tao sẽ sớm gửi tới mày.
Đừng hòng tiếp tục ủ mưu với Quách Thừa Nhân nữa, tao nhất định phải tống mày rời khỏi nhà họ Quách càng sớm càng tốt.”
Quách phu nhân hừ lạnh một tiếng, bà ta khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh tanh ném thẳng vào mặt Đỗ Nhược Vi từng câu từng chữ.
Chẳng hề bận tâm tới dáng vẻ liên tục run rẩy, khuôn mặt bơ phờ trước mặt, bà ta trực tiếp xoay người rời đi, không quên đóng cửa lại.
Đỗ Nhược Vi cứ thế bị bọn họ nhốt trong căn phòng tối, Quách phu nhân nhất quyết chả để ai thả cô ra, Quách Thừa Nhân thì bận bịu công việc, hắn ta thậm chí còn chưa biết được người vợ đáng thương của mình hiện tại đang rơi vào tình cảnh gì, chỉ say sưa hạnh phúc bên cạnh Thiệu Ninh Thuần.
Người phụ nữ tên Thiệu Ninh Thuần kia sau khi Quách Vị An mất, cô ta lấy lý do có lỗi với mẹ con Đỗ Nhược Vi mà nằng nặc đòi dọn ra bên ngoài, Quách Thừa Nhân ngăn cản chẳng được, hắn đành chấp nhận với yêu cầu cô ta đưa ra, tuy nhiên, hắn cũng theo Thiệu Ninh Thuần ra ngoài sống, hoàn toàn bỏ mặc Đỗ Nhược Vi ở nhà tự sinh tự diệt.
Mà mục đích Thiệu Ninh Thuần làm như vậy chỉ để thêm phần khiêu khích người bạn thân ai nấy lo với mình, làm Đỗ Nhược Vi đau càng thêm đau, cô ta mới có thể cảm thấy hả hê.
Quách Thừa Nhân thì vẫn cứ ngu ngốc ảo tưởng rằng Thiệu Ninh Thuần tốt bụng biết suy nghĩ cho người khác.
Mà Đỗ Nhược Vi, cô cũng chỉ lặng lẽ ngồi co do một góc, đôi mắt trùng xuống mang theo bao nhiêu suy tư dựa lưng lên bức tường bẩn thỉu, đen nhẻm, khuôn mặt lấm lem mang nặng suy tư.
Bóng tối lạnh lẽo vô tân bao phủ khắp mọi ngóc ngách, sâu thẳm như muốn nuốt chửng thân thể gầy gò yếu ớt của Đỗ Nhược Vi, da dẻ người con gái thấp thoáng một màu trắng bệch chả có lấy cắt máu.
Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chả làm ra hành động phản kháng.
Bởi vì cuộc sống với cô hiện tại đâu hề có ý nghĩa gì nữa.
Con gái bị bọn họ hại chết, cô một mình đơn độc trên thế gian to lớn mà lòng người lạnh lẽo này, tồn tại chẳng khác gì một kẻ vô hình, dù sống hay chết đều chưa từng ảnh hưởng tới ai.
Ngay cả những người Đỗ Nhược Vi coi như người thân, thời điểm tang lễ con gái, nhà họ Đỗ chỉ biết nghĩ đến mình, bọn họ chả có lấy một câu hỏi thăm dù chỉ là một cuộc điện thoại đi chăng nữa.
Đỗ Nhược Vi thật sự rất mệt rồi.
Cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Việc gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.
Quách phu nhân định dùng biện pháp ấy nhằm tra tấn Đỗ Nhược Vi, khiến cô cam chịu từ bỏ, chấp nhận ly hôn với con trai mình là Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, thái độ đối phương luôn hờ hững như bình thường, nói gì cũng chỉ ậm ờ vài câu, làm bà ta tức đến sôi máu mà chỉ biết nghiến răng ken két đứng nhìn.
Cô đau khổ thì cũng phải kéo bọn họ theo, đừng ai mong sung sướng vui vẻ trên nỗi đau Đỗ Nhược Vi đang chịu đựng.
Sau một tuần, Đỗ Nhược Vi được thả ra, dù bị Quách phu nhân liên tục làm phiền thì người con gái chưa từng đoái hoài gì tới mặc cho bà ta liên tục dùng mọi cách chèn ép bản thân, ép Đỗ Nhược Vi ly hôn bằng được với Quách Thừa Nhân.
Nhiều lần bà ta chỉ biết hậm hực giậm chân bỏ về.
Quách Thừa Nhân thỉnh thoảng sẽ ghé qua đây một thời gian, nhưng hắn cảm nhận được mọi thứ dường như đã dần dần thay đổi.
Ở cửa sẽ chẳng còn một người luôn đứng chờ đợi hắn nữa, hay là ngôi nhà lúc nào đặt chân vào cũng chỉ là một mảnh lạnh lẽo, u ám, sự ấm áp đã biến mất từ bao giờ.
Nhất là thái độ biểu hiện trên gương mặt gầy gò của Đỗ Nhược Vi, thấy hắn, cô vẫn chỉ liếc qua vài cái, sau đó nhanh chóng lơ đễnh quay sang chỗ khác, suốt cả quá trình chưa từng mở miệng dù chỉ một chữ.
Tuy Quách Thừa Nhân vẫn sinh hoạt vợ chồng với Đỗ Nhược Vi bình thường, nhưng mỗi lần ở cạnh hắn, đối phương chẳng khác cỗ thi thể là bao, chả nói chả rằng, hai mắt nhắm chặt, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông thích làm gì