“Buông tay ra.”
Đỗ Nhược Vi xoay người, đôi lông mày trên khuôn mặt nhíu chặt, nhăn nhó trừng mắt, hằn học đưa ra yêu cầu.
Thần sắc cô nàng hoàn toàn thay đổi so với lúc trước, khác xa dáng vẻ yếu đuối ngày xưa, hiện tại trong ánh mắt Đỗ Nhược Vi chỉ toàn là lạnh nhạt, thậm chí có chút căm phẫn đối với kẻ đang đứng trước mặt mình.
Chạm mặt Quách Thừa Nhân, đây là việc Đỗ Nhược Vi chưa lường trước được.
Cô chỉ tình cờ qua siêu thị mua chút đồ thôi, tuy nhiên, trái đất quá tròn, hơn nữa dường như ông trời cứ thích trêu ngươi Đỗ Nhược Vi mới để cô nàng gặp lại Quách Thừa Nhân.
Bảy năm trôi qua, đối diện với biết bao nhiêu khó khăn, Đỗ Nhược Vi mới chỉ dần dần nguôi ngoai được phần nào đó về nỗi đau người đàn ông ở phía đối diện gây ra cho cô, tuy nhiên, chạm mặt tại đây làm Đỗ Nhược Vi hơi khó chịu một chút.
Đỗ Nhược Vi hờ hững liếc mắt đánh giá đối phương, lời nói toàn sự hờ hững, lạnh nhạt, có vẻ chả mấy quan tâm lắm tới Quách Thừa Nhân, đặc biệt cô còn cảm thấy có chút rợn người khi hắn chạm vào mình.
Cô nàng khá nhạy cảm, nhất là khi những chuyện trong quá khứ vẫn tồn đọng trong ký ức Đỗ Nhược Vi.
Làm sao mà quên được chứ?
Đối với Quách Thừa Nhân hiện tại, Đỗ Nhược Vi đã hoàn toàn chả còn chút thiết tha gì nữa rồi.
Tuy nhiên, cái ánh mắt đối phương đang dán chặt lên thân thể cô kia khiến Đỗ Nhược Vi hơi ngạc nhiên, khó tin khi Quách Thừa Nhân có thể dùng sự dịu dàng, chan chứa cảm xúc như vậy dành cho cô, Đỗ Nhược Vi cứ tưởng hắn mỗi khi đối diện với mình thì cả người tỏa ra sự chán ghét đến cùng cực mới đúng chứ.
Bất giác lắc đầu, Đỗ Nhược Vi nhắc nhở bản thân tốt nhất đừng nghĩ nhiều, với Quách Thừa Nhân tránh xa là tốt nhất.
Cô chưa muốn để những bi kịch trong quá khứ lần nữa tái diễn đâu.
Chứng kiến thái độ khác lạ từ phía cô vợ mà mình điên cuồng tìm kiếm hơn bảy năm dành cho hắn, bất giác trong lòng Quách Thừa Nhân dâng lên một thứ cảm xúc gọi là hụt hẫng.
Tay hắn hơi run, tuy nhiên vẫn kiên trì giữ lấy Đỗ Nhược Vi, dường như đang sợ đối phương chạy mất khỏi tầm mắt.
Lồ ng ngực người đàn ông phập phồng lên xuống, sống mũi Quách Thừa Nhân đột nhiên cay xè rất khó miêu tả được thành lời.
Trước kia, trong đầu hắn luôn tưởng tượng ra viễn cảnh ngày mà mình cùng Đỗ Nhược Vi gặp lại, bao nhiêu suy nghĩ rối ren hỗn loạn, tuy nhiên, Quách Thừa Nhân không ngờ được rằng khi hiện thực xảy ra nó khác xa so với những gì đã từng nghĩ.
Vốn dĩ Đỗ Nhược Vi nên oán hận nhìn hắn, thậm chí sẵn sàng ra tay giết người sau những việc Quách Thừa Nhân đã làm, vậy mà cô chỉ tỏ thái độ hờ hững, thản nhiên như thể chẳng quen biết, toàn thân hắn bắt đầu sục sôi, đặc biệt lo âu dâng lên dọa Quách Thừa Nhân một phen điêu đứng.
Hít một hơi thật sâu, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, gượng gạo mở miệng quan tâm: “Mấy năm nay em sống thế nào? Tốt chứ?” Quách Thừa Nhân vốn dĩ định nói rất nhiều với người con gái, chỉ là lời vừa ra tới miệng ngay lập tức vụt tắt, có lẽ hắn cảm thấy xấu hổ khi đứng trước Đỗ Nhược Vi kiên cường đến thế.
Nhưng quan tâm là thật.
Quách Thừa Nhân vô cùng muốn biết những năm qua Đỗ Nhược Vi trải qua những gì.
Liệu rằng hắn còn cơ hội hay đã hoàn toàn mất hết hy vọng?
“Ổn.” Đỗ Nhược Vi đảo mắt, khóe môi hơi giật giật, tâm trạng hỗn loạn nheo mắt rất khó diễn tả.
Cô chỉ hời hợt liếc qua Quách Thừa Nhân vài cái rồi quay sang chỗ khác, đanh thép nhắc nhở: “Nói lại lần nữa, mong Quách tổng buông tay tôi ra.
Tôi rất bận rộn, đừng khiến thời gian của tôi trôi qua một cách lãng phí.” Cô nàng triệt để vạch rõ ranh giới với hắn ta.
Với Đỗ Nhược Vi, hễ nhìn thấy gương mặt kia, hình ảnh năm xưa, bi kịch tang thương ấy liên tục hiện về.
Cô chẳng tài nào quên sự máu lạnh vô tình Quách Thừa Nhân từng đối xử với mình và con gái, đến mức đẩy đứa trẻ vào chỗ chết.
Khó khăn lắm Đỗ Nhược Vi mới trở về cuộc sống yên ổn, thế mà Quách Thừa Nhân từ đâu xuất hiện, chỉ mong rằng đối phương đừng làm đảo lộn mọi thứ.
Nguyên nhân lần này Đỗ Nhược Vi về nước là bởi cô