“Gia đình hoàn chỉnh? Quách tổng, anh đang kể chuyện cười trước mặt tôi à?”
Khóe môi Đỗ Nhược Vi bất giác giật giật, ánh mắt lóe lên những tia khinh thường, đến liếc Quách Thừa Nhân một cái còn chả thèm nữa, tay ôm khư khư đứa trẻ như thể sợ con mình bị người đàn ông trước mặt cướp mất, ý cười ẩn sâu tận đáy lời nói vô cùng rõ ràng.
Khoảnh khắc ấy, Đỗ Nhược Vi cực kỳ muốn cười phá lên, sự mỉa mai thể hiện ra ai nấy đều có thể nhìn thấy từ cô nàng.
Với Đỗ Nhược Vi, hai từ gia đình ấy từ lâu cô đã chẳng còn biết hình dung nó ra sao rồi.
Cha mẹ thân sinh hoàn toàn vứt bỏ đứa con gái là cô, lúc nào miệng cũng mắng Đỗ Nhược Vi vô dụng, chuyên gia gây phiền phức.
Lúc trước cứ tưởng rằng chỉ cần cùng Quách Thừa Nhân kết hôn, dùng thời gian lay động đối phương thì Đỗ Nhược Vi với An An về sau sẽ được hưởng hạnh phúc.
Ai ngờ hắn ta tàn nhẫn, sẵn sàng vì tình nhân mà đẩy mẹ con cô tới đường cùng, trực tiếp cướp đi hy vọng sống duy nhất của Đỗ Nhược Vi lúc bấy giờ.
Thế mà hiện tại, Quách Thừa Nhân ngang nhiên đứng trước mặt cô, mặt không biến sắc phát ngôn ra từ gia đình từ chính miệng mình, đúng là khiến Đỗ Nhược Vi nổi cả da gà.
Cô nàng cười lạnh, biểu cảm rét run, hờ hững, ném thẳng về phía hắn ta ánh mắt chẳng chứa cảm xúc yêu thương gì, tất cả chỉ là sự chán ghét đến cùng cực.
Thật sự nghĩ đến những chuyện Quách Thừa Nhân từng làm trước kia mà cô cảm thấy vô cùng ghê sợ, chỉ muốn tránh người đàn ông phía đối diện càng xa càng tốt.
Tuy nhiên, dường như Quách Thừa Nhân chưa có ý định buông tha cho cuộc đời Đỗ Nhược Vi lẫn con trai.
Mà hắn ở đằng kia, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt, đôi mắt lóe lên những tia tang thương, lồ ng ngực trong phút chốc quặn thắt, đau đớn dữ dội khi lời nói nhẹ nhàng phát ra từ miệng Đỗ Nhược Vi vừa mới dứt.
Cánh tay Quách Thừa Nhân gượng gạo vươn ra, hẳn là đang muốn chạm vào Đỗ Nhược Vi, hy vọng được đến gần cô dù chỉ một chút, dẫu vậy, hắn chả dám manh động, chỉ mãi để tay lửng lơ nơi không gian, mất hết sạch sức lực, run rẩy buông thõng xuống.
Quách Thừa Nhân đau khổ thốt ra từng lời: “Nhược Vi, những chuyện năm xưa tôi hiểu rõ vẫn còn tồn tại, chẳng cách nào thay thế nổi về nỗi đau tôi gây ra cho em.
Tuy nhiên, tôi biết hết mọi việc em làm, cũng nhận ra được tội lỗi rồi.
Tôi chưa cần em tha thứ hay gì cả, tôi chỉ muốn ở cạnh mẹ con em thôi, thằng bé với tôi dù sao cũng chung một dòng máu.
Tương lai chúng ta còn dài mà, tôi đảm bảo nhất định bù đắp toàn bộ cho em cùng đứa trẻ, em có thể đừng cự tuyệt tôi được chứ? Chúng ta từ từ bắt đầu, em hiểu rõ với một đứa nhỏ thiếu vắng tình thương gia đình sẽ thiệt thòi đến mức nào mà, đặc biệt khi so với bạn bè cùng trang lứa.” Người đàn ông thành khẩn, run rẩy rặn ra từng câu từng chữ, lồ ng ngực phập phồng lên xuống.
Nỗi day dứt trong lòng Quách Thừa Nhân vẫn chưa cách nào nguôi ngoai.
Bảy năm trước, hắn có lỗi với đứa con gái mà chính bản thân ghét bỏ, quyết tâm chẳng thèm nhìn mặt, cho tới khi cô bé đáng thương ấy rời khỏi thế gian mới nhận ra được.
Quách Thừa Nhân không muốn tình cảnh ấy tái diễn, khi đó, Quách Vị An chịu biết bao thiệt thòi, học hành cũng khó khăn mà hắn chỉ biết mắng chửi con bé, nay Quách Thừa Nhân phải sửa đổi, đứa trẻ trong lòng Đỗ Nhược Vi bảy năm chắc hẳn sống với tình cảnh bị bạn bè chê cười, nghĩ đến thằng bé thiếu thốn đủ điều, tim Quách Thừa Nhân ngay lập tức cảm thấy đau như bị dao rạch từng nhát.
Tội lỗi hắn gây ra, hãy để người đàn ông có cơ hội đền bù.
“Thiệt thòi à? Con tôi chịu khổ cực, thiệt thòi quen quá rồi, khỏi cần Quách tổng bận tâm.
Thiếu thì cũng thiếu rồi, giờ có bù thì đâu thể lấp đầy được khoảng thời gian đó.
Hơn nữa, cơ hội để anh thể hiện tình yêu thương đã bị chính Quách tổng đây giẫm nát rồi, giờ muốn cũng chắc gì đã được.” Đỗ Nhược Vi chỉ cong môi cười, cô bất giác ngửa mặt lên trời, chua xót mở miệng: “Mẹ con tôi bao nhiêu