“Thừa Nhân, con gái bạn mẹ vừa trở về từ nước ngoài, hay con tới gặp nó một lần xem, biết đâu sẽ cảm thấy vừa ý.”
Quách phu nhân kiên trì thuyết phục đứa con trai đang ngồi cắm đầu vào màn hình máy tính phía đối diện, thái độ vô cùng dè dặt mở lời.
Dù biết khả năng cao bị Quách Thừa Nhân từ chối, tuy nhiên bà ta vẫn muốn thử một lần xem sao.
Đằng nào cũng chẳng thể để Quách Thừa Nhân sống như vậy cả đời, gạt vấn đề người thừa kế sang một bên thì con trai bà ta cần có ai đó chăm sóc những lúc cần, đâu thể cứ mãi tiếp diễn tình trạng như vậy được.
Huống chi Đỗ Nhược Vi đã kết hôn lâu rồi, hy vọng quay về với nhau gần như cạn kiệt.
Mấy năm qua, Quách phu nhân vẫn kiên trì giới thiệu đối tượng với Quách Thừa Nhân, chỉ là con trai bà ta dường như chẳng để tâm tới.
Bà ta nghĩ đến những việc làm trước đây mà cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như Quách phu nhân không đối xử với Đỗ Nhược Vi một cách tàn nhẫn thì phải chăng hiện tại con trai bà ta đã được hưởng hạnh phúc trọn vẹn?
Tiếc nuối thật đấy.
Nhưng lúc bấy giờ Đỗ Nhược Vi và Quách Thừa Nhân chẳng tài nào quay về bên nhau nữa rồi.
Lời Quách phu nhân vừa mới dứt, người đàn ông phía trước đã ngay lập tức ngẩng đầu lên, đôi lông mày trên khuôn mặt nhăn nhó tột cùng, khó chịu mở miệng: “Mẹ, rõ ràng con từng nói với mẹ rất nhiều lần rồi đúng chứ? Đừng cố gắng sắp xếp đối tượng xem mắt cho con nữa.
Đằng nào thì kết quả cũng chỉ như cũ thôi.
Con với bọn họ mãi mãi chẳng ở bên cạnh nhau đâu.
Tránh làm những việc vô bổ tiết kiệm thời gian nghỉ ngơi giùm con cái.
Mẹ thà cứ dùng tiền đi đâu đó cho thư thái còn hơn là đau đầu nghĩ về mấy chuyện nhảm nhí này, mà kết quả cũng bằng thừa.” Thanh âm văng vẳng khắp phòng làm việc, đôi mắt Quách Thừa Nhân sâu hoắm dán chặt lên người mẹ mình.
Hắn thở dài một tiếng, bất lực đưa tay đỡ trán.
Suốt những năm qua Quách Thừa Nhân chịu cảnh tượng này nhiều rồi.
Ban đầu, khi vừa nghe tin Đỗ Nhược Vi và Trịnh Hi Ngôn về bên nhau, mẹ hắn đã ngay tức khắc chạy tới đây tìm, chất vấn: “Thừa Nhân, con bé Nhược Vi kia sắp kết hôn cùng người khác ư? Chuyện đã rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng thế này rồi mà con còn tiếp tục ngồi đây.
Mau nghĩ cách thuyết phục, lay động mẹ con Đỗ Nhược Vi quay về bên mình đi chứ.
Con chẳng lẽ cam tâm đứng nhìn nó gả cho người đàn ông kia, để con trai mình gọi kẻ khác là cha à?”
Quách Thừa Nhân còn nhớ rõ, khoảnh khắc ấy mẹ hắn đặc biệt sốt sắng.
Quách phu nhân mặt mày nhăn nhó chống tay lên eo, nhìn chằm chằm con trai, lồ ng ngực phập phồng lên xuống, dáng vẻ cuống quýt như thể đang thúc giục Quách Thừa Nhân mau chóng tới tìm Đỗ Nhược Vi thuyết phục đối phương quay về với mình.
Lúc ấy, bà ta nghĩ rằng, cháu trai bản thân làm sao có thể trở thành của người khác được.
Huống chi, Quách phu nhân lo lắng mất Đỗ Nhược Vi rồi thì tinh thần con trai mình càng thêm suy sụp.
“Mẹ, mẹ nghĩ con không muốn à?” Quách Thừa Nhân gắt gỏng vò đầu bứt tai, hai mắt người đàn ông trợn tròn: “Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi nhất quyết từ chối con, huống chi tới gần còn chả được chứ đừng nghĩ tới việc làm cách nào thay đổi quyết định.
Nói chung Đỗ Nhược Vi đã chịu quá nhiều tổn thương nên cô ấy bài xích gia đình mình là chuyện đương nhiên, chúng ta tốt nhất nên để Đỗ Nhược Vi yên, cẩn thận cô ấy tức giận.
Đừng khiến người ta chịu thêm bao áp lực nữa.” Từng câu từng chữ thốt ra tràn đầy thất vọng tột độ.
Suy cho cùng, đây chính là tôi nghiệt nhà họ Quách phải gánh.
Quách phu nhân còn thuyết phục thêm vài câu, hy vọng níu kéo được chút gì đó nhưng nhanh chóng bị Quách Thừa Nhân yêu cầu rời khỏi.
Chứng kiến con trai ngày ngày chịu dày vò đau đớn, bà ta thậm chí từng tới tìm Đỗ Nhược Vi cầu xin cô hãy suy nghĩ lại, tuy nhiên, kết quả bị trực tiếp từ chối chẳng chút thương tiếc.
Cô tha thứ cho những việc Quách phu nhân từng làm,