“Có chuyện gì sao,
Đường tổng?” Bầu không khí lạnh lẽo, Vãn Hảo lại rất điềm tĩnh, hoàn
toàn không thèm đếm xỉa khuôn mặt đen sì của anh.
Cô cho là Đường Khải Sâm sẽ nói điều gì đó giễu cợt nên đã làm tốt công tác chuẩn bị,
người kia lại chỉ nhìn cô một cái, mặt không thay đổi ném áo khoác trong tay cho cô.
Anh ném vô cùng không có phong độ, sau đó không nói
gì liền rời đi, Vãn Hảo cùng tiểu Tào trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt đều
khó hiểu.
Vãn Hảo nhìn bóng dáng anh nhanh chóng rời đi, nhịn không được nói thầm: “Đồ thần kinh.”
Tiểu Tào lại có bộ dạng đăm chiêu suy nghĩ, hơi nghiêng người nhìn cô, trong phút chốc khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng: “Chuyện đó, chị vẫn nên mặc vào
đi, quần...”
Vãn Hảo ngồi lên xe mà vẫn còn chán nản, tại sao
chính cô cũng không phát hiện trên quần có vết máu, nghĩ lại trước đó
cũng vận động rất nhiều, cũng không phải là không có khả năng. Lại liên
tưởng phía sau mình là tiếng cười của những nữ đồng nghiệp, tâm trạng
lại càng không ổn định.
Cô tự nhận mình luôn nhiệt tình giúp đỡ
mọi người, nhưng dường như người tốt từ trước đến giờ đều không được coi trọng, không phải bạn bỏ ra bao nhiêu là có thể thu lại được bấy nhiêu
lần báo đáp.
Tiểu Tào thấy cô không vui, lấy từ trong túi ra một
thanh chocolate rồi nhét vào trong tay cô: “Đừng suy nghĩ nữa, có lẽ là
vì có liên quan đến Đường tổng cho nên mới có người cố ý khiến cho chị
xấu mặt đấy.”
Vãn Hảo cũng biết vậy, lại còn cái lần ở trước xe
kia, đại khái cuộc sống sau này của cô càng khổ sở hơn rồi. Mỗi người
phụ nữ trong công ty mà bị nghi ngờ là có quan hệ mập mờ với lão đại đều sẽ trở thành đối tượng bị xa lánh.
Tiểu Tào cười an ủi cô:
“Không sao đâu, dù sao phần lớn là tổng công ty bên này, chờ mấy ngày
tập huấn kết thúc là sẽ không gặp mặt nữa, nhịn một chút.”
Vãn
Hảo biết tốt nhất là nên kiềm chế trong chuyện này, người ở dưới đáy của xã hội thì phải đấu tranh vật lộn, những lời này thật là lý chí. Cô
nhìn tiểu Tào mỉm cười, thuận tiện bẻ một nửa thanh chocolate cho vào
trong miệng cô: “May mắn còn có em, nếu không thì chị sẽ rất cô đơn.”
“Em cũng không nhỏ nhen như vậy, nói trắng ra là các cô gái khác đều bị đau mắt, tự mình đuổi theo khiến người ta ngứa mắt, sau đó lại tự coi chị
là tình địch. Hơn nữa nhìn tính tình Đường tổng không được tốt lắm, vậy
mà đúng thời điểm then chốt lại rất lịch sự.”
“Lớn lên bên nước
ngoài, cho nên lễ nghi cơ bản vẫn có.” Vãn Hảo hờ hững nói, nhìn áo
khoác trên người mình thì càng bực hơn, chẳng nhẽ là vì đối phương không muốn đưa quan hệ của hai người ra ngoài ánh sáng sao?
Tiểu Tào kinh ngạc há hốc miệng: “Tại sao chị biết anh ấy lớn lên bên nước ngoài?”
“... Trang web của công ty có ghi vậy.” Vãn Hảo cảm thấy mình nên nói thật
với tiểu Tào, nhưng nhìn tính cách của đối phương, khẳng định sau đó cả
xe sẽ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của cô ấy, thế là cô mập mờ nói:
“Chocolate này ăn thật ngon.”
“A? Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.” Tiểu Tào không chú ý, lập tức liền bị cô đổi chủ đề: “Bình thường chị
tiết kiệm nhiều tiền như vậy cũng không biết dùng để làm gì...”
Vãn Hảo cười cúi đầu xuống, trong nháy mắt, chóp mũi lại ngửi được mùi thơm nhè nhẹ thuộc về Đường Khải Sâm. Cô không khỏi nhíu chặt lông mày,
không biết làm thế nào để trả lại áo cho anh? Giặt xong rồi gửi tới? Dù
sao người kia chắc cũng không muốn gặp cô.
***********
Vãn Hảo nhanh chóng quên chuyện này đi, ai ngờ hôm sau Bắc Bắc cùng Thạch
Hiểu Tĩnh gọi video, sau đó liền nói chuyện này cho nhau nghe. Thạch
Hiểu Tĩnh ý vị sâu xa “Ồ” một tiếng: “Xem ra gần đây dì con có số đào
hoa.”
“Dì này, có phải dì muốn kết hôn không? Có thể để con làm phù rể không?”
Thạch Hiểu Tĩnh không có hình tượng cười to: “Bắc Bắc, cái đó gọi là hoa đồng.”
“Không phải hoa đồng là những bé gái sao?”
Vãn Hảo ngồi xếp bằng ở một bên xem sổ sách, cô nhìn chằm chằm vào
quyển sổ nhỏ màu đen, không ngẩng đầu lên nói: “Bắc Bắc, ngủ đi. Bé trai không được bà tám như thế.”
Bắc Bắc bĩu môi, lấy đôi chân ngắn
cũn cọ xuống giường đồng thời còn nói nhỏ: “Đó là con quan tâm dì, chú
Chu không có ở đây, con sợ dì bị người ta bắt nạt.”
Vãn Hảo dừng
động tác bấm máy tính lại, ngẩng đầu nhìn cậu bé rồi giang hai tay ra:
“Bảo bối thật hiểu chuyện, lại đây để dì hôn một cái nào.”
Bắc Bắc nhíu mày nhìn cô: “Con cũng không phải là chó con.” Nói xong lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng vệ sinh.
“...”
“Đứa nhỏ này sao chả đáng yêu gì cả.” Thạch Hiểu Tĩnh ở một bên xem lắc đầu
cảm thán, sau đó nháy mắt một cái với Vãn Hảo: “Xem ra chị còn coi
thường Đường Hải Sâm quá, rất có thủ đoạn nha, Chu Tử Nghiêu cũng là anh ta cố ý xúi giục à?”
Ngược lại Vãn Hảo lại không nghĩ như vậy: “Anh ta có thể có nhiều suy nghĩ với em như vậy sao?”
“Ừm, cũng không phải là không thể, cái đó người ta gọi là dục vọng chiếm
hữu.” Thạch Hiểu Tĩnh vừa bôi kem dưỡng da lên mặt vừa nhìn vào trong
video nói: “Đường Hải Sâm người này chính là điển hình của kẻ cặn bã,
không chiếm được thì phá hỏng, huống hồ em còn là đồ anh ta từng chiếm
được, làm sao mà đảo mắt lại biến thành bạn bè của mình được, cái người
vừa sĩ diện lại theo chủ nghĩa đàn ông như anh ta khẳng định đã sớm bị
nghẹn thành nội thương rồi.”
Vãn Hảo yên lặng nghe, sau đó nhẹ
nhàng gật đầu: “Có lẽ là vậy, không ngờ chị lại hiểu rõ tâm lý của mấy
kẻ cặn bã như vậy, xem ra chị rất có tiềm chất của cặn bã.”
“Hừ!” Vẻ mặt Thạch Hiểu Tĩnh đầy ghét bỏ: “Chị theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ, tại sao em có thể so sánh anh ta với chị được.”
Bắc Bắc đã
tự giác kéo chăn nằm xuống, Vãn Hảo nhìn quyển sổ nhỏ màu đen ngày càng
dày đặc các con số, thuận miệng nói tiếp: “Vâng vâng vâng, hẳn là nên
phát cho chị một cái giấy khen nàng dâu tốt của Trung Quốc mới đúng.”
Cô nói xong hồi lâu lại không nghe thấy bên kia có động tĩnh gì, nghi ngờ
ngẩng đầu lên, lại thấy Thạch Hiểu Tĩnh ngồi bên kia đang trong bộ dáng
rất nghiêm nghị. Vãn Hảo hiểu rõ, cũng thu lại giọng điệu trêu đùa lại:
“Sao vậy?”
Thạch Hiểu Tĩnh giống như là lấy hết dũng khí nói: “Lâm Lãng trở về rồi, hôm qua bọn chị mới chạm mặt nhau xong.”
******
Lâm Lãng là bạn trai cũ của Thạch Hiểu Tĩnh, mỗi người phụ nữ lúc còn trẻ
luôn có một đoạn quá khứ khắc cốt ghi tâm mà không muốn nhớ lại, đối với Thạch Hiểu Tĩnh, Lâm Lãng chính là một người như vậy.
Vãn Hảo yên lặng mất mấy giây: “Chị không làm chuyện gì ngu ngốc chứ?”
Thạch Hiểu Tĩnh vội vàng xua tay, đáy mắt lại không giấu được sự ảm đạm: “Em
biết mà, làm gì có chuyện gì muốn quên là quên ngay được. Nhưng chị biết bây giờ chị là Chung phu nhân, cho nên cái gì nên làm cái gì không nên
làm chị đều hiểu rõ.”
Lúc này Vãn Hảo mới yên lòng lại, cô là
người biết rõ nhất tình cảm của Thạch Hiểu Tĩnh và Lâm Lãng, năm đó hai
người yêu nhau đến chết đi sống lại, nếu như không phải bỗng nhiên Lâm
Lãng quyết định xuất ngoại thì có lẽ hai người đã sớm kết hôn.
“Dĩ nhiên tình cảm không phải chỉ cần một cục tẩy là có thể xóa sạch tất
cả, nhưng nếu đã có một cuộc hôn nhân, thì hiển nhiên trách nhiệm là
quan trọng hơn hết. Hiểu Tĩnh, Chung Gia Minh là lựa chọn của chị...”
Thạch Hiểu Tĩnh cười khổ: “Đương nhiên chị biết, thế giới này vốn là như thế, cá và chân gấu (*) đều không thể nào cùng chiếm hết được. Nhà họ Chung
đã cho chị tất cả, chị đã thỏa mãn rồi.”
(*) chân gấu: loại thực phẩm cao sang.
Bỗng nhiên đề tài trở nên đầy thương cảm, Vãn Hảo ngồi ở bên kia không biết
nên nói gì, đạo lý đó ai cũng hiểu, có những thứ không thể nói rõ được,
ai cũng không có tư cách để chỉ ra. Cô đối với Đường Khải Sâm không phải cũng không thể nào hoàn toàn miễn dịch được hay sao?
Thạch Hiểu
Tĩnh nhìn chằm chằm vào đèn thủy tinh treo trên trần phát ngốc một lúc,
lúc này mới buồn buồn hỏi cô: “A Hảo, em vẫn yêu Đường Khải Sâm sao?”
Ánh mắt Vãn Hảo cùng cô ấy chạm nhau, Thạch Hiểu Tĩnh mang theo ý cười rất
nhạt, vành mắt lại có chút phiếm hồng: “Một người phải lần lượt đối mặt
với gian nan, uất ức, đau khổ, bàng hoàng, nhiều cảm xúc không thể kể
hết. A Hảo, em không cảm thấy mệt mỏi sao, không cần một người cùng chia sẻ với mình sao?”
Thạch Hiểu Tĩnh nói xong cũng nghiêng người
nhìn sang một bên không nói gì, con mắt mở trừng trừng, nháy cũng không
dám nháy. Vãn Hảo mấp máy môi, cô hiểu đây là Thạch Hiểu Tĩnh đang muốn
kể những đau khổ buồn bực của cô ấy cho cô, bà chị này chịu đựng nhiều
năm như vậy, rốt cuộc là vẫn không chịu được nữa.
“Hiểu Tĩnh,
tình hình với Chung Gia Minh cũng có chuyển biến tốt không phải sao? Ít
ra anh ta đối với chị không phải là hoàn toàn không có phản ứng, cho anh ta chút thời gian.”
Quen nhau nhiều năm như vậy, Thạch Hiểu Tĩnh vui vẻ cũng sẽ có những lúc bùng nổ cảm xúc, Vãn Hảo biết cô ấy đã bị
đè nén quá lâu, tình hình với Chung Gia Minh, nói trắng ra là giống hệt
một người máy không có chút tình cảm nào. Có lần Thạch Hiểu Tĩnh không
cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống, ngay lập tức cổ chân liền sưng
lên, dù cô ấy có kêu gọi như thế nào nhưng Chung Gia Minh đều không có
phản ứng.
Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, lúc đó tâm trạng của cô ấy... Vãn Hảo thật sự không thể nghĩ nổi.
Kết thúc cuộc trò chuyện video, Bắc Bắc đã ngủ say, Vãn Hảo ngồi ở bên
giường dõi theo gương mặt thanh tú của cậu bé đến ngẩn người.
Từng câu từng chữ mà Thạch Hiểu Tĩnh nói đều khiến cô cảm
động, vào lúc chán nản nhất, vào lúc gian nan nhất, cô không chỉ một lần vụng trộm nhớ đến người đàn ông kia, trốn ở trong bóng đêm khóc thút thít, sợ bị người
khác nhìn thấy mình thảm hại như vậy. Có thể hiện thực đã lần lượt bày ở trước mặt, rốt cuộc cô cũng hiểu tất cả đều đã qua, cho dù là người đàn ông nào thì vẫn là một cuộc hôn nhân không có tình cảm, có lưu luyến
hơn nữa thì nó cũng chỉ có thể trở thành một phần trong cuộc sống của
cô.
Cô bị ép phải học cách trở nên mạnh mẽ, rồi bỗng phát hiện
tất cả đối với cô mà nói lại không hề gian nan như vậy, cho dù cũng có
lúc cô đơn bất lực, nhưng mỗi lần nhìn thấy con trai, cô liền cảm thấy
toàn thân tràn đầy năng lượng.
Cho nên bây giờ, mặc kệ Đường Khải Sâm là vì lòng hư vinh cũng được, để đền bù cảm giác áy náy khi đã ly
hôn với cô cũng được, tất cả cô đều không cần, cô sống tốt như vậy, cô
không cần người đàn ông kia nhúng tay vào thế giới của cô.
Vãn
Hảo suy nghĩ rõ ràng những điều này xong, lúc này mới bỏ cái áo khoác đã giặt sạch vào trong túi, quyết định sáng sớm mai sẽ đưa đến cho công ty chuyển phát nhanh.
***
Vãn Hảo gửi xong kiện hàng, cảm
thấy cả người đều sảng khoái, lúc đến địa điểm tập huấn lại ngạc nhiên
phát hiện Đường Khải Sâm không có ở đây, quả nhiên hôm nay thật đúng là
ngày lành tháng tốt!
Bởi vì hai ngày liên tiếp Đường Hải Sâm đều
không đến, cho nên những suy đoán trước đó hai người có liên quan với
nhau đều sụp đổ, bầu không khí tập huấn ngày hôm nay cũng rất hòa thuận, không ai khiến cô khó xử. Tiểu Tào cũng không khỏi cảm thán: “Còn thật
sự cho rằng Đường tổng đối với chị có cái gì, xem ra tổng giám đốc bá
đạo yêu cô nhân viên nhỏ chỉ trong tiểu thuyết mới có.”
Vãn Hảo nghiêm túc vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Cuối cùng cũng tỉnh ngộ rồi, thiếu nữ ạ. Chúc mừng em đã đạt được một cuộc sống mới.”
Tiểu Tào trợn trắng mắt: “Khương Vãn Hảo, cái đó gọi là lãng mạn! Chị sống
quá thực tế. Nói không chừng Đường tổng là cố ý đó, sợ người khác hiểu
lầm nên cô lập chị đây mà, a! Nghĩ như vậy quả nhiên tâm trạng tốt hơn
nhiều.”
“...” Thật đúng là tự mình an ủi mình, Vãn Hảo yên lặng
lắc đầu, thực sự không đành lòng xé rách gương mặt thật sự của Đường
Khải Sâm cho cô ấy nhìn.
Bình yên vô sự, mãi cho đến sau bữa cơm trưa.
Ăn xong cơm trưa là có nửa tiếng để nghỉ ngơi, Vãn Hảo và tiểu Tào ngồi
trên ghế che nắng nghỉ ngơi, trở về thì không kịp, chỉ có thể chấp nhận
nằm đây. Chu Tử Nghiêu cũng vừa gọi điện thoại tới cho cô, nói toàn
những lời quan tâm săn sóc giữa các cặp tình nhân, người đàn ông này
trước kia vẫn không như vậy nhưng từ sau khi hai người xác định quan hệ
thì chuyện tình có thể nói là hạ bút thành văn.
Vãn Hảo thì lại
không được thuần thục như đối phương, nghe nhiều như vậy lại có chút
không được tự nhiên, một số lần còn thấy nhàm chán. Chu Tử Nghiêu liền
cười nhạo cô: “Em như vậy khiến cho anh có cảm giác rất thất bại, Khương tiểu thư. Em không thể thỉnh thoảng phối hợp với anh, nói một câu nhớ
anh sao?”
Vãn Hảo có chút lúng túng: “Xin lỗi, em còn chưa quen lắm.”
“Không sao.” Giọng điệu Chu Tử Nghiêu nghe rất dịu dàng, ngược lại một chút
tức giận cũng không có: “Anh biết từ bạn bè trở thành người yêu khiến em thấy rất khó khăn, chẳng qua anh sẽ chờ em thích ứng, chờ em theo kịp
bước chân của anh là được rồi.”
Vãn Hảo hiểu ý cười: “Được, vậy đừng chê em đi chậm đó.”
Hai người lại nói chuyện một lúc, lúc cúp điện thoại, tiểu Tào còn có thể
thấy trên mặt Vãn Hảo còn vương ý cười, gối lên thành ghế nói: “Xem ra
Đường tổng đó không đóng vai nam chính được rồi, hóa ra nữ chính là hoa
đã có chủ.”
“Em nhập vai quá rồi đó.” Vãn Hảo ngồi xuống cạnh cô ấy, vừa định nói vài lời thì điện thoại trong tay lại vang lên.
Tiểu Tào ghét bỏ nhìn cô một cái: “Lại có người gọi, thật lãng phí tiền điện thoại mà.”
Vãn Hảo nhìn chằm chằm điện thoại trong tay sửng sốt một chút, không phải
Chu Tử Nghiêu, là số lạ. Cô bắt máy, rất nhanh liền nghe thấy bên kia là một giọng nói có vẻ hơi xa cách, ẩn trong đó còn có chút không vui:
“Khương Vãn Hảo, khách hàng cũng không có sự kiên nhẫn tốt như tôi đâu,
đường dây bận liên tục, cô muốn bỏ lỡ bao nhiêu cơ hội bán hàng đây.”
Trong lòng Vãn Hảo lặng lẽ nôn một phát, cô cũng không phải là anh, nào có
nhiều khách hàng gọi điện thoại tới như vậy, nhưng vẫn vô cùng lễ phép
nói: “Đường tổng có gì giao phó sao?”
Ở đầu dây bên kia Đường Khải Sâm dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói: “Mười lăm phút, tôi chờ cô trước đường Bách Thịnh.”
“Không rảnh.” Vãn Hảo liền trực tiếp cự tuyệt: “Bây giờ đã tan làm rồi.”
Bên kia tạm thời không nói chuyện, chỉ còn sóng điện từ tinh tế lan sang,
Vãn Hảo tưởng người kia muốn tắt điện thoại, lại nghe anh nói: “Còn lại
mười ba phút, không đến thì phần thưởng cuối năm sẽ bị hủy.”
“...” Cái tên khốn kiếp này, Vãn Hảo nhìn màn hình điện thoại tối thui, hung
hăng nghiến răng một cái, đến đó - mẹ nó phần thưởng cuối năm, cô cũng
cần có mặt mũi có được hay không!
***
Vãn Hảo là một người rất ngang bướng, cho nên mười lăm phút sau, cuối cùng Đường Khải Sâm
cũng không nhịn được nữa mà gọi điện thoại tới, lần này giọng điệu không lạnh nhạt như vừa rồi, thậm chí âm điệu còn có chút trầm xuống: “Là bà
nội muốn gặp cô, sức khỏe của bà không tốt, cô cũng nên làm chuyện tốt
đi chứ.”
Lời từ chối còn chưa nói ra khỏi miệng, điện thoại đã
đổi người nghe. Giọng điệu của bà lão hoàn toàn khỏe mạnh như trước đây, đâu có nghe giống như bị bệnh: “A Hảo, không ai uống trà chiều cùng bà, con tới đây được không? Yên tâm, thằng nhóc kia sẽ không ở đây cản trở
chúng ta đâu...”
Bà nội hiếm khi tận tình khuyên bảo lại khích
lệ, sự kiên trì của cô có vẻ không hợp tình hợp lý lắm. Mặc dù lúc trước bà không thích cô, nhưng lại có rất nhiều chuyện vẫn bảo vệ cô, Vãn Hảo do dự một chút rồi liền đồng ý.
Bắt xe đến quán trà đã hẹn, Vãn
Hảo đi dọc theo theo hành lang, nơi này trước kia cô đã cùng bà nội tới
đây mấy lần, phần lớn người trẻ tuổi đều không thích thưởng trà, huống
hồ lúc ấy cô máy hai mươi lăm tuổi, có thể ép buộc bản thân mình học
cũng chỉ vì muốn có được một nụ cười của người kia thôi. Yêu ai yêu cả
đường đi, người có thể làm được như cô chỉ sợ đã ít càng thêm ít, bây
giờ nhớ lại, người đã không còn nữa, nhiều hơn chỉ là buồn lo vô cớ.
Cô vừa đi vừa đầy phiền muộn trong lòng, bỗng nhiên phía trước vang lên một tiếng ầm đáng sợ.
Cách cô mấy bước, Đường Khải Sâm chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen đứng thẳng
tắp ở nơi đó, đúng lúc anh cũng nhìn thấy cô, sắc mặt không thay đổi,
dẫn đầu đi vào phòng khách: “Bà nội ở bên trong.”
Vãn Hảo đứng
yên không nhúc nhích, mắt nhìn thấy nơi góc tường rơi lả tả đầy mảnh vụn của điện thoại di động, đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đường Khải Sâm tức giận như vậy, cãi nhau với Lộ Lâm sao?