Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Âm lượng của anh quá lớn, trong buồng xe chật chội vang lên không nhỏ, Vãn Hảo hoài nghi nhìn anh một cái: "Tôi bán phòng ở, anh kích động cái
gì?”
Đường Khải Sâm cũng ý thức được bản thân phản ứng quá
khích, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ được mình dùng nhiều công sức
như vậy mới thuận lợi đem phòng ở sang tên cho cô, kết quả vừa đến tay
người phụ nữ này lại tính toán đem bán! Không nói đến những cái khác,
thế này giống như… Ngay cả phần tâm ý của anh cũng mang bán đi..
Thì ra cảm giác tỉ mỉ chuẩn bị gì đó, người ta lại không nhìn đến là như thế sao?
Đáy lòng anh giống như sông cuộn biển gầm, chỉ đành cố gắng tức giận xông
thẳng lên não, tận lực bình tĩnh hỏi: “Là ý kiến của Chu Tử Nghiêu sao?”
Chuyện này có thể giấu được kẻ đơn bào như Khương Vãn Hảo,
nhưng không gạt được Chu Tử Nghiêu lòng dạ sâu kín, cho nên người nắm
chính xác tâm tư rồi khuyến khích cô làm như vậy cũng chỉ có một người
đó thôi. d.d.l.q..d
Khương Vãn Hảo cũng thẳng thắn, gật đầu thừa
nhận: "Anh ấy phân tích kinh tế của tôi, gợi ý này có thể cải thiện cuộc sống của tôi rất tốt.”
Đường Khải Sâm một chút cũng không hoài
nghi phổi chính mình một giây sau sẽ vỡ tung thành từng mảnh vụn, anh
đưa cô phòng ở, kết quả tất cả công lao đều bị Chu Tử Nghiêu ẵm mất.
Hiểu rõ cô? Anh thừa nhận mình làm chưa thấu đáo, nhưng Chu Tử Nghiêu
nói vài câu là coi như làm xong?
Anh quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hít một hơi thật dài, lúc này mới quay đầu nhìn về phía người phụ nữ
kia: "Nếu như là vì tiết kiệm tiền, bán càng không có lãi."
Ngồi
chờ chết tuyệt đối không phải phong cách Đường Khải Sâm anh, cho nên rất nhanh anh đã có cách đánh trả, ra vẻ vô cùng chuyên nghiệp: “Em tiếp
tục ở kí túc nhân viên, phòng kia thì cho thuê, mỗi tháng sẽ có số tiến
không nhỏ chạy vào thẻ, còn có thể tăng giá trị tài sản. Tính thế nào
cũng tốt hơn sang tay bây giờ.”
Hiếm khi anh kiên nhẫn giải
thích, Vãn Hảo nghe thấy tất cả đều lọt tai, không thể không thừa nhận
những việc tính kế kiểu này quả thật người đàn ông này thông thạo hơn
cô..
Đường Khải Sâm biết lấy trình độ toán học của Khương Vãn Hảo dám chắc không nắm rõ vấn đề này, thấy đáy mắt cô chợt lóe lên tia sùng bái như trước đây thì cảm thấy rất dễ chịu. Nhưng rất nhanh người kia
lại lên tiếng: “Anh nói không sai, quả thật là một cách kiếm tiền tốt,
chỉ có điều tôi đã đang liên lạc với người mua—— "
Khóe môi Đường Khải Sâm vừa mới nhếch lên hoàn toàn đờ đẫn, bây giờ người phụ nữ này cứ như thế nghe lời Chu Tử Nghiêu?
Vãn Hảo cũng không giải thích, nay tình huống đã không giống trước, năm đó
ông chủ mua nhà cũ lén gọi cho cô, nói nhà này sẽ phá đi xây lại ngay
lập tức, nếu cô còn muốn mua về, tháng này là hạn chót. Đây là di nguyện cuối cùng của cha trước khi đi, dù thế nào cô cũng muốn hoàn thành.
Chỉ là việc này cô không cần thiết nói với Đường Khải Sâm, Dù sao hai người cũng không còn quan hệ gì, phòng là của cô, muốn xử ký thế nào là do
cô.
Nhưng trên mặt người đàn ông này giống như đang phủ một tầng sương lạnh, một đôi mắt giận dữ nhìn cô, kiểu như cô vừa làm ra chuyện
xấu tội ác tày trời vậy. Vãn Hảo hồ đồ mất rồi, cô bán phòng mình anh ta tức giận đến mức này ư?
Khoang xe lại rơi vào yên tĩnh, nhất
thời không ai nói chuyện gì nữa, song hình như giữa hai người luôn là
không khí như thế này, Vãn Hảo cũng không nghĩ nhiều, ngồi thêm một lúc
lại chủ động nói: “Tôi đi lên đây.”
Thấy anh tự dưng lạnh mặt,
cô cũng không biết rốt cuộc là đắc tội gì với anh, chắc là di chứng thất tình đi? Tóm lại nhanh chóng rời đi là tốt nhất.
Cô vừa xuống xe, phía sau lại truyền tới thanh âm có vẻ trầm thấp của anh: "Khương Vãn Hảo."
Vãn Hảo quay đầu thì thấy một đôi mắt nặng nề nhìn mình chằm chằm. Đáy mắt
sáng tối lập lòe như là cố ý mang theo tức giận, cô lại bắt đầu có cảm
giác bất an lo lắng, dùng sức nhéo nhéo ngón tay: "Có việc?"
Đường Khải Sâm lại chỉ nhìn cô không nói lời nào, Vãn Hảo nghi ngờ phải chăng anh nghe được lời nói của người phụ nữ ở khác sạn, bây giờ chuẩn bị thu lưới tính sổ. Nhưng cuối cùng anh lại chỉ từ cửa kính ném ra một thứ,
lạnh như băng phun ra một câu: "Trí nhớ kém như vậy, thế nào chưa đánh
mất chính mình.”
Vãn Hảo cúi đầu nhìn, thì ra là túi xách của mình.
Cô đứng tại chỗ nhìn xe anh lao đi, thở thật sâu để xả giận, nhất định là
anh không nghe thấy, nếu nghe thấy sao có thể không làm gì cả? Ban đầu
anh kịch liệt phản đối có đứa bé như vậy, nếu biết, sẽ không bình tĩnh
như thế được.
***
"Khương Viễn Sơn lúc ấy bệnh rất nghiêm trọng, tiền thuốc men lại không phải con số nhỏ, sau này Khương tiểu
thư cùng đường đành phải bán nhà đi. Nghe nói vài năm nay lén liên hệ
với chủ nhà kia vài lần, có vẻ là muốn chuộc lại."
Trợ lý nói
xong, dừng lại chăm chú nhìn người đàn ông sau bàn, đưa ra kết luận:
"Quyết định bán phòng ở khu Đông Mộc Thủy, hẳn là tính toán mua lại nhà
cũ. "
Trong phòng có một cái đèn tường chiếu sáng, hơi mờ, anh ta không thể nhận ra được biểu tình của Đường Khải Sâm, nhưng dựa vào việc người này hấp tấp trở về liền gấp gáp gọi mình đến báo cáo tình hình,
nhất định giờ phút này tâm tình ông chủ rất không ổn.
Quả nhiên
Đường Khải Sâm hơi hơi ngước mắt, ánh mắt phảng phất lưỡi đao lạnh lùng
văng lại đây: “Nếu tôi không hỏi, cậu tính ém những chuyện này đi?”
Trợ lý bị giọng điệu sắc bén của anh dọa sợ đến mức trán đầy mồ hôi, há
miệng run rẩy giải thích: "Tôi thấy ngài đã đưa phòng cho cô ấy, cho nên mới…”
Đường Khải Sâm âm tình bất định nhìn anh ta, cũng không
biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ là độ ấm đáy mắt càng ngày càng giảm, chờ đến khi mở miệng, lại khiến cho trợ lý thở cũng không dám thở mạnh.
“Có phải cậu quên mất, bản thân mình là trợ lí của ai không?”
Trong phòng cực kì im lặng, trợ lý có thể cảm giác được hô hấp của mình ngưng bặt. Người đàn ông cao lớn sau bàn chậm rãi dứng lên, chậm rãi từng
bước đi đến chỗ anh ta, nhưng càng là tư thái nhàn nhã, càng mang đến
cảm giác áp bách báo trước mưa gió sắp đến.
Anh đứng lại trước
mặt anh ta, thậm chí còn đưa tay đỡ bả vai anh ta: “Tôi không nói, không có nghĩa là không biết chuyện gì cả. Những việc nhỏ Lộ Lâm làm kia đều
không quan trọng, nhưng nếu liên quan đến Khương Vãn Hảo, chỉ có thể do
tôi làm chủ.”
Chỉ số cảm xúc của Lộ Lâm rất cao, quan hệ với
những người bên cạnh anh đều không tệ, trước kia anh không cảm thấy gì,
những chuyện nhỏ nhặt này cũng ít để trong lòng. Nhưng bây giờ ——
Nội tâm trợ lý sớm đã chấn động, đầu rũ đến ngực, nơm nớp lo sợ nghe được
thì liên tiếp gật đầu bày tỏ: “Vâng vâng, tôi nhớ kĩ rồi.”
Mặt Đường Khải Sâm vẫn trầm xuống: "Đúng lúc công ty con bên Hình Châu cần người, cậu đi sang đi.”
Đây là muốn anh ta đi đày sao! Trước đây anh chưa từng phạm sai lầm, nhưng mà lúc này đây thế nhưng lại——
Trợ lý chợt ngẩng đầu, môi khẽ nhúc nhích muốn giải thích, nhưng bị đuôi
mắt Đường Khải Sâm đảo qua lại sợ tới mức câm miệng. Trước kia cảm thấy
ông chủ rất nuông chiều Lộ tiểu thư, nay xem ra hình như… Cũng không
hoàn
toàn là như vậy? Vẫn là nói bởi vì việc có liên quan tới Khương Vãn Hảo, anh mới phá lệ tức giận?
Sau khi trợ lý rời đi, tâm tình
Đường Khải Sâm vẫn không thấy tốt hơn, ngược lại càng thêm buồn bực. Thì ra anh không hiểu Khương Vãn Hảo một chút nào, bất kể là trước hay sau
khi ly hôn. Trách không được cô nghe Chu Tử Nghiêu, hóa ra lúc trước cô
gian nan như vậy, dưới tình huống này nảy sinh tình cảm với Chu tử
Nghiêu tựa hồ cũng không đáng trách. Mà nếu cô thật sự thích Chu Tử
Nghiêu... Anh nhìn bóng đêm trầm lặng ngoài cửa sổ, đáy lòng có thật
nhiều cảm xúc phức tạp.
Cho đến khi cửa phòng bị người vội vàng gõ vang, bà nội với vẻ mặt nghiêm túc đứng ở ngoài cửa.
***
"Không cần hoài nghi, khẳng định chính là đứa nhỏ Đường gia chúng ta.” Lão phu nhân ngồi ngay ngắn một bên tràng kỉ gỗ lim, nói như đinh đóng cột: "Ta nhìn mấy người các con lớn lên, liếc một cái có thể nhận ra. Mắt mũi
kia, không phải theo khuôn mẫu ông nội Đường sờ sờ ra đó sao? Sao có thể là cháu nội Chung gia.”
Đường Khải Sâm không lập tức nói gì,
lão phu nhân thì giống như hoàn toàn không có cách nào khống chế được
vui sướng trong lòng: “"Còn tưởng rằng đời này, không được nhìn thấy con của con… Nếu như không phải A Hảo, ta chết vẫn còn tiếc nuối.”
Lúc này Đường Khải Sâm mới nhìn bà một cái: "Loại lời này ít nói thôi, điềm xấu.”
"Bây giờ còn có tâm tư lo lắng ta?" Lão phu nhân dùng sức gõ xuống mặt bàn,
tức giận trừng anh: "Nói thật xem, có phải con đã sớm biết? Nếu không vì sao vừa rồi ngăn cản ta mang đứa nhỏ đi bệnh viện.”
"Không có." Đường Khải Sâm cũng ăn ngay nói thật: "Lúc trước là hoài nghi, song hôm nay thấy Chung Gia Minh như vậy, cơ hồ có thể khẳng định."
Lần
trước ở nhà Khương Vãn Hảo cơm nước xong đi về, gia cơm nước xong đi ra, anh có ý nên giữ lại tóc của đứa bé. Nhưng hôm nay bản báo cáo kết quả
xét nghiệm DNA còn chưa lấy đã không còn quan trọng nữa, bệnh tình Chung Gia Minh, làm cho anh ta chuyện nam nữ cũng không hiểu, sao lại có thể
cùng Thạch Hiểu Tĩnh sinh ra Bắc Bắc được?
Lão phu nhân giơ ngón
tay chỉ anh, lại bất đắc dĩ từ bỏ: "Con trai năm tuổi, thế mà mi không
biết, rốt cục lúc trước mi đã làm cái gì khiến cho con bé phải gạt mi?
Một nhười làm mẹ, có biết bao nhiêu khổ tâm mới phải đưa con cho người
khác nuôi?”
Những lời này, từng chữ đều giống như dao hung hăng đâm
vào ngực Đường Khải Sâm, đoạn đường này anh cũng hỏi lại chính mình, đến cùng đã làm cái gì ép Khương Vãn Hảo như vậy? Anh biết bản thân làm
không ít việc khốn kiếp, nhưng rốt cuộc cô sợ gì anh, sợ đến mức trốn
tránh anh?
Bà nội chống lưng chậm rãi đứng lên, đi ra ngoài vừa đi vừa thở dài: “Tự mình tạo nghiệt, ta nhìn xem kết cục con như thế nào.”
Đúng a, muốn kết cục như thế nào?
Khóe miệng Đường Khải Sâm hiện lên một nụ cười khổ, đoạn đường này anh đều
tự hỏi lặp đi lặp lại, có thể nhìn ra Khương Vãn Hảo túng túng lại giả
vờ trấn định, thế nhưng không ngờ lại không biết hỏi thể nào.
***
Sáng sớm hôm sau Vãn Hảo liền nhận được điện thoại của Thạch Hiểu, cô đoán
nhất định đã xảy ra chuyện gấp gì đó, lúc ấy trời mới lờ mờ sáng, cô
nhìn chằm chằm màn hình di động, trái tim đột ngột co rút một trận không theo qui luật.
Cảm giác này cực kỳ giống cảnh tượng đêm hôm cha gặp chuyện không may, lúc nghe máy tay cũng run rẩy: “Hiểu Tĩnh?"
"A Hảo, chị ——" Thạch Hiểu Tĩnh hiếm khi hơi chần chờ: "Chị có việc quan trọng bàn bạc với em.”
"Chị nói đi." Vãn Hảo nuốt nước miếng một cái, cảm giác bất an càng thêm rõ ràng.
Thạch Hiểu Tĩnh thở ra một hơi, thanh âm từ trong điện thoại truyền lại đây,
mang theo vài phần khàn khàn cố nén: "Tối qua ba mẹ Chung Gia Minh đi
suốt đêm trở về, bọn họ rất tức giận, em cũng biết bọn họ coi Chung Gia
Minh như bảo bối. Sau đó lại biết được chuyện có liên quan tới Lâm Lãng, càng bị chọc tức."
"Bọn họ không làm khó dễ chị chứ?"
"Không có."
Vãn Hảo thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trực giác cảm thấy Thạch Hiểu Tĩnh
gọi tới nhất định không phải là để tố khổ với mình. Sau Thạch Hiểu Tĩnh
lại lâm vào im lặng ngắn ngủi, đợi vài giây mới nói: "Bọn họ chuẩn bị
đưa Gia Minh xuất ngoại, trước đó đã có quyết định này, bệnh của anh ấy
trong nước chữa trị không tốt.”
Vãn Hảo đã đoán được lời nói tiếp theo của cô ấy, tim dường như ngừng lại.
"Bắc Bắc... Cũng muốn đưa đi cùng."
Cảm giác trời sụp như thế nào, giờ phút này Vãn Hảo đã được cảm nhận, giống như một chậu nước đá rót thẳng từ đỉnh đầu xuống, từ đầu đến chân đều
băng buốt lại, không còn cảm giác. Không biết qua bao lâu mới tìm thấy
giọng của mình, nói năng lộn xộn: “Không được, không được Hiểu Tĩnh, nó
là mạng sống
của em a —— "
Nếu như không có Bắc Bắc, cũng không được thấy nó nữa, cô thật sự sẽ chết.
Thạch Hiểu Tĩnh nghe rõ rệt sự lạc giọng của cô, lập tức luống cuống: “Chị
biết, A Hảo em đừng vội. Không phải chị đang báo tin cho em sao? Chúng
ta lại tìm cách khác, nhất định có cách.”
Điều này bảo cô đừng
nóng lòng làm sao được, đời này cô để ý quá ít người, họ lại đều lần
lượt bỏ cô mà đi. Đầu tiên là bị Đường Khải Sâm vứt bỏ, tiếp theo là cha rời đi... Thời điểm Khương Viễn Sơn qua đời, nếu không có đứa nhỏ này,
cô chỉ sợ sớm đã không chống đỡ nổi.
Chẳng sợ bé không thể gọi cô là mẹ, chẳng sợ bé không thể lúc nào cũng chơi đùa vui vẻ trước mắt cô, cô chỉ cần có thể xa xa nhìn bé cũng cảm thấy an ủi.
Nhưng trước mắt, ngay cả nguyện vọng nhỏ ấy cũng sắp bị tước đoạt.