Editor: Linh Đang
"Chị, có thể lặp lại một lần nữa không?" Vãn Hảo cứ tưởng rằng mấy ngày hôm
nay do mình hoảng hốt mà sinh ra ảo giác, bằng không tại sao chuyện đến
trong mộng cũng không dám nghĩ, bỗng nhiên lại biến thành sự thật.
Nhưng bên kia Thạch Hiểu Tĩnh đích xác nói như vậy: "Bắc Bắc có thể ở lại! A
Hảo, ba mẹ chồng chị quyết định không dẫn bé cùng đi!"
Vãn Hảo cố gắng tiêu hóa những lời đơn giản này, vẫn khó có thể tin như cũ, đến
giọng nói cũng không dám quá lớn, sợ đánh thức ảo giác tốt đẹp này: "Tại sao lại... Không phải bọn họ đã dự định ở lại Hà Lan mấy năm hay sao?”
"À, không được." Trong giọng nói của Thạch Hiểu Tĩnh ẩn mang theo ý cười,
"Lúc trước hẹn vị chuyên gia thì người đó phải tới Hàn quốc tham gia hội nghị y học, cho nên chỉ đợi ở Hà Lan mấy tháng thôi, chờ hội nghị y học chấm dứt, có lẽ sẽ đến Trung Quốc. Cho nên cha mẹ chồng cũng không
chuẩn bị để Bắc Bắc đi theo cho mệt mỏi."
Vãn Hảo sững tại chỗ,
vẫn có loại cảm giác không chân thật, quá ngoài ý muốn, tất cả mọi
chuyện bỗng nhiên chuyển biến đột ngột. Lúc trước những tuyệt vọng cùng
bi thương kia liền giống như một trò trò khôi hài, trước đó một giây, cô còn nhìn ảnh chụp Bắc Bắc ảm đạm hao tổn tinh thần, nhưng giờ phút này
lại biết được hết thảy đều sẽ giống như lúc trước?
Bản edit của truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi trang web khác đều là ăn cắp
Cô ngốc hồ hồ vươn tay nhéo cánh tay mình một chút, đau, cảm giác chân thật như thế, cho nên đây thật sự không phải là mộng?
"Bắc Bắc không chỉ không cần xuất ngoại, A Hảo, chị còn thuyết phục cha mẹ
chồng, thời gian sau đó khi mọi người xuất ngoại đều do em chăm sóc bé."
Thạch Hiểu Tĩnh còn đang ở bên kia khó nén khỏi kích động nói,
"Em cũng không cần buồn nữa, về sau vẫn có thể giống như trước, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Bắc Bắc."
Vãn Hảo ngây ngốc nhìn chằm chằm cảnh tượng đằng trước, kích động đến mức hồi lâu đều nói không ra lời.
Bắc Bắc của cô còn đang ở đó, ai cũng sẽ không mang đi bé đi được, cô còn
có thể nhìn thấy bé chạm vào bé... Còn có chuyện gì làm người ta mừng rỡ không thôi hơn chuyện này?
Cô không khống chế được mà đỏ vành
mắt, dần dần có ẩm ướt lan tràn đến khóe mắt, cố gắng dụi dụi con mắt,
khóe miệng lộ ra nụ cười rất lớn: "Hiểu Tĩnh, em —— "
"Nha đầu
ngốc." Thạch Hiểu Tĩnh cũng nghẹn ngào, "Là ông trời nhân từ, quá khứ em đã khổ như vậy, hiện tại sẽ không lại làm cho em thương tâm nữa."
Đáy mắt Vãn Hảo mang theo nước mắt trong suốt, từ đầu đến cuối đều không
cho nó rơi xuống, cô còn nhớ rõ Đường Khải Sâm an vị tại chỗ cách đó
không xa, vì thế cố ý tránh ánh mắt của anh, trầm thấp "Vâng" một tiếng: "Vậy em, lúc nào em có thể trông thấy bé?”
Đã mấy ngày nay, cô
chưa từng thử qua thời gian lâu chưa thấy qua đứa nhỏ như vậy, nhất là
đã trải qua một trận sinh ly tử biệt như vậy, cô hận không thể ôm đứa
nhỏ hung hăng hôn vài cái.
Hiểu Tĩnh không nhịn được bị cô chọc
cười: "Chờ một chút như vậy mà đã không chờ được rồi sao? Bên cha mẹ
chồng cũng chưa hạ lệnh cuối cùng, nhưng hẳn sẽ là chuyện của hai hôm
sau thôi."
Vãn Hảo dùng sức gật đầu: "Tốt."
"Nhưng mà ——"
Bỗng nhiên Hiểu Tĩnh lại hạ giọng nói, "Chuyện này có chút kỳ quái, vị
chuyên gia kia đến Trung Quốc là quyết định lâm thời, hơn nữa nghe nói
đến tham gia hội nghị y học kia cũng là do hai ngày nay mới nhận được
thư mời. Tóm lại rất nhiều việc đều rất trùng hợp."
Nghe cô phân tích xong, Vãn Hảo như có chút hiểu rõ ý tứ trong lời nói này: "Chị là nói có người..."
Mắt cô nhìn Đường Khải Sâm, thông minh nuốt xuống nửa câu sau. Thạch Hiểu
Tĩnh tự nhiên cũng nghe hiểu: "Chị tìm người tra xét, không có chứng cớ
xác thật, cũng sợ cha mẹ chồng bên kia hoài nghi. Nhưng mà A Hảo, chuyện này không khỏi quá trùng hợp, chị cảm thấy nhất định có người ở sau
lưng động tay động chân."
Sau khi cúp điện thoại, Vãn Hảo hơi có
chút hoảng hốt, Hiểu Tĩnh nói rất có lý, đây hết thảy trùng hợp có chút
quá phận, lại nói ai sẽ là người giúp mình ở sau lưng đây?
Cô
ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy bộ dáng Đường Khải Sâm hơi rũ mắt ăn gì đó,
dường như là lập tức loại bỏ người này. Là ai cũng không thể là anh, làm sao Đường Khải Sâm có thể tốt bụng như vậy, trừ phi mặt trời mọc ra từ
hướng tây.
Vãn Hảo lại nghĩ đến Chu Tử Nghiêu, cảm thấy khả năng là
đối phương cũng khá lớn, thật giống như lúc trước anh mạo hiểm sẽ bị
Đường Khải Sâm phát hiện mà giúp cô giấu diếm đứa nhỏ này ...
Cô nghĩ tới điều này tâm tự không khỏi có chút phức tạp, mấy năm nay Chu
Tử Nghiêu làm vì cô đích thực quá nhiều, bất kể là lúc trước hay là hiện tại. Nhớ tới ngày đó lời anh an ủi mình, cũng chỉ là nhẹ nhàng một câu: "Không có việc gì, còn có anh."
Thì ra anh không nói một lời, sau lưng lại làm vì mình nhiều như vậy.
Vãn Hảo cảm thấy hẳn là nên nói tiếng cảm ơn với Chu Tử Nghiêu, lại nhớ tới nhanh chóng được ở cùng Bắc Bắc thì niềm vui sướng lại dâng lên. Cô cúp điện thoại rồi mà không thể đè nén tâm tình kích động, ngây ngô cười
nhìn điện thoại, lại cảm thấy tâm tình này làm thế nào cũng không thể
nhẫn nại được, lập tức phải tìm một người nói hết mới ổn!
Nhưng
ngẩng đầu liền thấy vẻ mặt Đường Khải Sâm nghiêm túc nhìn mình cằm chằm, trong khoảnh khắc biểu cảm trên mặt Vãn Hảo thu liễm không ít, cho dù
là muốn tìm người chia sẻ, cũng tuyệt đối không phải anh.
"Chuyện gì mà cao hứng như vậy?" Thế nhưng bộ dáng Đường Khải Sâm lại rất có hứng thú, "Không bằng nói nghe một chút."
Bản edit của truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi trang web khác đều là ăn cắp
Vãn Hảo bình tĩnh thu lại điện thoại, lúc này mới khay đồ ăn xoay người: "Không có việc gì."
Trong nháy mắt sắc mặt Đường Khải Sâm lại có xu thế âm u sắp mưa to, nhưng
giờ phút này tâm tình Vãn Hảo vô cùng tốt, cũng không có ý định làm khó
đối phương, vì thế lại quay đầu mỉm cười với anh: "Một chuyện vô cùng
cao hứng."
Đường Khải Sâm nhìn cô chậm rì rì đi xa, thế nhưng
khóe môi cũng gợi lên một nụ cười nhẹ như có như không, trong đầu lại
hiện lên bộ dáng cô quay đầu cười giảo hoạt vừa rồi, ngoài ý muốn phát
hiện Khương Vãn Hảo cười rộ lên cũng có sức cuốn hút như thế, làm cho
buồn bực mấy ngày nay của anh cũng hóa thành hư không.
***
Vãn Hảo vui sướng quá rõ ràng, rõ ràng đối lập với hình ảnh thất hồn lạc
phách của mấy hôm trước, các đồng nghiệp chung quanh trêu ghẹo cô đánh
máu gà. Vãn Hảo cũng không phản bác, ngược lại cười thì thầm với tiểu
Tào: "Tan tầm chị mời khách."
"A ——" Tiểu Tào kinh ngạc trừng to mắt, "Vắt cổ chày ra nước lại cũng nhổ lông."
Vãn Hảo bĩu môi: "Có đi hay không đây?"
"Đi! Nhất định phải ăn đủ mới được." Đương nhiên tiểu Tào cũng cao hứng vì
tâm tình Vãn Hảo thay đổi tốt hơn, mặc kệ vài ngày nay cô xảy ra chuyện
gì, nhìn bộ dáng là sự tình hoàn toàn được giải quyết, nói như thế nào
đều là việc đáng giá để chúc mừng.
Vãn Hảo lại trốn ở ngoài phòng vệ sinh gọi điện thoại cho Chu Tử Nghiêu, mở miệng chính là: "Tử Nghiêu, cám ơn anh."
Chu Tử Nghiêu bên kia an tĩnh một trận, lúc này mới khẽ cười nói: "Cảm ơn anh cái gì?"
Vãn Hảo dừng một chút, suy đoán có lẽ đối phương không nghĩ là đang nói với mình, vì thế cũng thức thời không vạch trần, chỉ nói: "Bắc Bắc không
cần đi Hà Lan, hơn nữa kế tiếp có thể sống cùng em rất lâu, Tử Nghiêu,
em cảm thấy giống như đang nằm mơ."
Cô đã hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải, ngay cả đến căn phòng ở trung tâm cũng không làm cô cao hứng như vậy.
Chu Tử Nghiêu bên kia lại vô cùng an tĩnh, thế nhưng hồi lâu cũng không nói chuyện. Vãn Hảo cũng cho rằng cuộc trò chuyện đã bị ngắt, mắt hoài nghi nhìn màn hình di động, lúc này mới nghe được tiếng nói trầm thấp của
anh chậm rãi truyền lại đây:
"Chúc mừng em."
Vãn Hảo chỉ lo cao
hứng, lúc này mới phát hiện chính mình có chút liều lĩnh, có lẽ đối
phương đang bận, vì thế nhanh chóng nói chính sự: "Tan tầm em hẹn bạn
cùng liên hoan, anh cũng đi cùng nhé?"
Lần này Chu Tử Nghiêu sảng khoái đáp ứng: "Đây lần đầu tiên em chủ động hẹn anh, cho dù thế nào cũng phải đi."
Lời này làm cho Vãn Hảo không khỏi có chút chột dạ, cẩn thận suy nghĩ, từ
lúc hai người kết giao đến bây giờ, hình như cũng chỉ là bạn bè nam nữ
trên danh nghĩa. Cô thì vẫn không tiến lên, chỉ có Chu Tử Nghiêu thì
không ngừng cố gắng, yên lặng trả giá ở sau lưng vì cô.
Nghĩ như
vậy thì Vãn Hảo càng thêm cảm thấy xin lỗi đối phương, nói lời phát ra
từ đáy lòng: "Tử Nghiêu, cám ơn anh đã thông cảm cho em như vậy."
Chuyện của Bắc Bắc, cô vẫn không có hỏi qua Chu Tử Nghiêu có để ý hay không,
chung quy bây giờ quan hệ giữa hai người không giống lúc trước, cô vẫn
vì chuyện này mà buồn rầu, chưa từng để ý qua tâm tình của đối phương.
Nghĩ tới mấy năm nay anh làm vì mình, Vãn Hảo cảm thấy chính mình hẳn là càng nên đối tốt với Chu Tử Nghiêu mới đúng.
"Không bằng... Ngày mai chúng ta cùng đi xem phim?" Vãn Hảo do dự rất lâu mới nói ra những lời này.
Chu Tử Nghiêu rõ ràng bị bất ngờ, tiếng cười sảng khoái truyền lại rất nhanh: "Anh đây là dính lộc của Bắc Bắc sao?"
Vãn Hảo hơi có chút thẹn thùng: "Không, không phải, chỉ là em muốn hiểu một vài chuyện."
Chu Tử Nghiêu cũng không có hỏi cô muốn rõ cái gì, hai người quen biết
nhiều năm như vậy, rất nhiều việc đã hiểu trong lòng mà không nói, anh
chỉ ôn nhu nói: "Vậy tan tầm tới đón em."
Vãn Hảo nhìn chằm chằm
đã màn hình di động đã đen, suy nghĩ có chút đi xa, cuối cùng chỉ thì
thào nói nhỏ một câu: "Cố lên Khương Vãn Hảo, cô có thể." Nói xong lời
này khóe môi giơ lên theo thói quen, lúc xoay người lại suýt nữa đụng
phải người.
Cô nhìn chăm chú thấy rõ ràng là ai, nhất thời cảm
thấy hôm nay không khỏi hơi có duyên với người này, nhưng vẫn lễ phép
vuốt cằm nói: "Đường tổng khỏe."
***
Vãn Hảo nói xong câu này
liền chuẩn bị vòng qua đối phương rời đi, nhưng Đường Khải Sâm lại
nghiêng người chặn đường đi của cô. Vãn Hảo nhìn vải dệt chế tác thượng
thừa, xiết tay, đôi mắt đen mang theo khó hiểu nhìn anh: "Đường Khải
Sâm, mỗi lần đều chơi trò lừa bịp này, không cảm thấy rất ngây thơ?"
Cô càng ngày càng không rõ đến tột cùng người này làm sao, chẳng lẽ là
tình yêu không thành nên cực kỳ nhàm chán, vì thế coi cô như liều thuốc
điều hòa?
Cho rằng Đường Khải Sâm lại muốn nói những lời quái gở,
nhưng khóe môi đối phương nhếch lên, khi mở miệng tiếp cũng là giọng nói trầm trầm: "Tôi cũng được coi như là bạn bè của em, cùng đi."
Vãn Hảo suy nghĩ kỹ những lời không đầu không đuôi này một lần, cả kinh quả thực cho rằng đối phương bị người ngoài hành tinh đánh tráo! Đường Khải Sâm lại chủ động yêu cầu muốn tham gia tụ hội với bọn họ? Nhưng chỉ là
ngẫm lại hoàn cảnh có anh khiến cho người ta không rét mà run.
Cô lập tức lắc đầu cự tuyệt: "Trường hợp này, không thích hợp với Đường tổng."
Đường Khải Sâm giương mắt nhìn cô, môi mỏng càng mím chặt hơn chút.
Vãn Hảo biết anh mất hứng, nhưng như này có cái gì hay mà mất hứng? Trước
kia lúc hai người còn chưa ly hôn, cô cũng từng mời anh đi gặp bạn bè
của mình, nhưng lúc ấy Đường Khải Sâm luôn nói trường hợp như vậy quá
không thú vị, không thích, cũng không có hứng thú.
Lúc ấy vì việc này mà cô bị không ít bạn bè và bạn cùng phòng cười nhạo, sau lưng đã
nghe qua vô số lần người khác nghị luận về mình, nói trắng ra là: "Chồng của cô ta, coi trọng tiền nhà cô ta đúng không? Nếu như không có tiền,
chỉ sợ sẽ lập tức đuổi cô ta ra khỏi nhà."
Khi đó cô đứng ở ngoài cửa phòng ngủ nghe thấy những lời này, rất muốn vọt vào phản bác, nhưng cô lại không nghĩ ra những lời thốt ra từ miệng người khác có chỗ nào
sai.
Bản edit của truyện chỉ được đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp
Ngay cả nửa câu sau, cũng nhanh chóng biến thành một câu tiên tri.
Vốn tưởng rằng đã nói như thế, thế nào Đường Khải Sâm cũng sẽ không đi, ai
biết vừa mới tan tầm, người nọ liền lái xe ngừng tại trước bộ phận tiêu
thụ.
Vãn Hảo đứng ở đó nửa ngày nói không ra lời, đồng nghiệp
xung quanh nhìn ra nhìn và không chớp mắt, thật ra tất cả đều vểnh tai
muốn nghe bát quái. Tiểu Tào cũng cứng ở nơi đó không biết như thế nào
cho phải.
"Lên xe." Đường Khải Sâm tự mình mở cửa xe cho các cô.
Vốn bộ dáng anh tốt, cười rộ lên rất có sức quyến rũ đặc hữu của đàn ông thành thục, lúc này lại cố ý làm ra hành động thân sĩ như này, Vãn Hảo
cũng nghe thấy chung quanh hít khí vào một lần.
Tiểu Tào cũng ôm ngực nhỏ giọng nói thầm: "Mẹ ơi, gương mặt này còn có thuộc tính của anh ta, thật khiến em mâu thuẫn đến chết."
Đối mặt với sự chủ động lấy lòng của anh mà không ai nhuc nhích, không khí
ít nhiều có chút xấu hổ. Vãn Hảo cũng không muốn dây dưa nhiều với anh,
nhưng nhìn bộ dáng kia của Đường Khải Sâm xem ra cô bỏ đi cũng có biện
pháp đuổi theo.
Người đàn ông kia thấy sắc mặt cô khó coi, nhưng
một chút có vẻ tức giận cũng không có, phong tư yểu điệu đứng ở nơi đó
như trước, khóe mắt hơi hơi mỉm cười.
"Đường Khải Sâm, anh làm như thế này là muốn gì?" Rốt cuộc Vãn Hảo không nhịn được mở miệng hỏi.
Tay Đường Khải Sâm vịn cửa xe hơi dừng lại, con ngươi đen càng gắt gao nhìn chằm chằm cô, mở miệng nói một chút cũng không do dự: "Rất rõ ràng, anh muốn cùng một chỗ với em một lần nữa."
"..." Đừng nói đến tiểu Tào, chính Vãn Hảo cũng hoài nghi mình đang nghe lầm!
Ngay lúc mấy người đang giằng co chưa xong, một chiếc xe khác phút dừng bên
xe Đường Khải Sâm. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt ôn hòa mỉm cười của Chu Tử Nghiêu.