Đường Khải Sâm tự
nhận trước giờ đều không phải là chính nhân quân tử, huống chi dáng
người 75E của Khương Vãn Hảo thật sự rất tốt, không mấy người đàn ông có thể cầm giữ được. Anh giữ chặt gáy của cô, ánh mắt ngày càng trầm, tinh tường cảm nhận được bản thân đã bị cô trêu chọc đến mức toàn thân bây
giờ, chỉ cần thêm một mồi lửa, có thể dấy lên ngọn lửa hừng hực.
Đã thế cô còn không tự biết, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt vô tội, mềm nhũn làm nũng với anh: “Tôi muốn ngủ, mệt quá.”
Cô còn thật sự coi anh là cái đệm, ôm ôm cọ tới cọ lui, sắc mặt Đường Khải Sâm đã đen tới cực điểm. Mỹ thực đặt ở trước mắt, nên ăn hay là không
nên ăn đây?
Cuối cùng anh cũng cố gắng nén lại nội tâm không an
phận của mình, đặt người an ổn trên giường lớn, nhưng cô chậm chạp không chịu ngủ, miệng lầu bà lầu bầu cũng không biết đang nói cái gì.
Đường Khải Sâm thề, nếu cô dám can đảm hô lên tên ai làm cho anh không thoải
mái, nhất định anh sẽ hung hăng làm nàng. Nhưng cuối cùng Khương Vãn Hảo cũng biết thân phận không nói ra cái gì không nên nói, dong dài một
trận liền hoàn toàn an tĩnh.
Anh ngồi bên giường nhìn cô dần dần
thả lỏng nét mặt, bỗng nhiên có chút không muốn cứ như vậy rời đi, trù
trừ vài giây, vẫn là hơi cúi người hôn lên đôi môi kia.
Hương vị vừa mềm vừa ngọt, có chút giống, lại có chút không giống với hương vị
trong quá khứ, cũng chỉ có lúc này cô mới thông minh đáng yêu, sẽ không
dùng ánh mắt phòng bị dõi theo anh.
Anh có phần không thể kiềm
chế, càn rỡ lưu luyến trong bờ môi ấy, bốn cánh môi ướt át dây dưa, tựa
như có ngàn vạn con côn trùng cào khiến toàn thân anh ngứa ngáy. Anh
chống tay lên nệm buộc bản thân dừng lại, lại ngoài ý muốn phát hiện cô
không biết từ lúc nào đã mở mắt ra, con ngươi kia đen ướt sũng, như là
mang theo một tầng sáng mơ hồ.
Ánh sáng trong phòng đã bị anh chỉnh tối lại, lúc này hai người nhìn nhau, không thể nào phân biệt cảm xúc trong mắt của nhau.
"Vì sao hôn tôi?" Cô thủ thỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, ánh mắt lại cố chấp theo dõi anh.
Đường Khải Sâm cũng không biết giờ phút này cô có tỉnh táo hay không, cũng
không trả lời vấn đề của cô, ngược lại lại cúi người lần nữa dán môi
lên. Vừa hôn xong, hơi thở của cô hoàn toàn rối loạn, lúc này anh mới
trầm giọng mở miệng: "Bởi vì muốn hôn."
Vãn Hảo trừng anh, đáy
mắt như là ẩn giấu vài phần uất ức giống trẻ nhỏ: “Gạt người, anh đâu có thích tôi, trước kia chưa bao giờ chủ động hôn tôi.”
Đường Khải Sâm ngẩn ra.
Chỉ thấy cô lật người, mơ mơ màng màng từ từ nhắm hai mắt, miệng lại trầm
thấp tràn ra một câu: "Luôn gạt tôi, không bao giờ tin lời anh nói —— "
Đường Khải Sâm ngồi bên giường, cũng không biết ngồi bao nhiêu lâu. Có lẽ ban đêm rất yên tĩnh, hoặc giả tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, bỗng
nhiên anh hốt hoảng nhớ lại chuyện trước kia.
Thật sự là anh rất ít chủ động hôn Khương Vãn Hảo, ngay cả làm tình cũng rất ít, cũng
không tính là dịu ràng. Nhớ rõ ngày đầu tiên bọn họ kết hôn, anh bởi vì
xã giao đã uống rất nhiều rượu, nhưng suy nghĩ vẫn rất rõ ràng, biết rõ
lúc bắt đầu toàn thân cô cứng ngắc không biết nên trêu chọc thế nào, lại một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Nhớ rõ thời
điểm anh tiến vào, cô vẫn nói đau, nhưng anh cũng không thoải mái, bị cô siết chặt đến gần như muốn nổ tung. Từ trước đến giờ anh không có kiên
nhẫn, dỗ vài câu rồi cứ tiếp tục, lúc ấy cô im lặng ôm chặt lấy anh,
không nói một tiếng nào.
Đêm đó anh mất khống chế không giống
ngày thường, sự tự chủ bình thường anh luôn lấy làm kiêu ngạo thế nhưng
lại đánh mất, hết lần này đến lần khác giữ lấy cô, thậm chí còn dùng tư
thế cô kháng cự nhất. Anh không biết rốt cuộc mình bị làm sao? Là thật
sự sa vào tình dục, hay là mang theo sự chán ghét của bản thân mà phát
tiết?
Tóm lại anh có phần không biết tiết chế, mà cô cứ chịu vậy vô thanh phối hợp.
Ngày hôm sau anh đi làm từ sớm, không lâu sau đã nhận được điện thoại của
người phụ nữ kia, cô ấp úng nửa ngày không nói rõ được là có chuyện gì,
anh nào có nhiều thời gian tiêu tốn cho cô như vây? Thế nên chuẩn bị cúp máy, lúc này cô mới nóng nảy: “Em, em còn đang chảy máu, cũng hơi đau…”
Âm thanh của cô rù rì chẳng khác nào tiếng muỗi kêu, may mắn anh đều nghe
hiểu, nhưng bây giờ anh bận rộn muốn chết, vì thế nói: “Anh sẽ bảo quản
gia dẫn em đi bệnh viện.”
Lời này lại bị Khương Vãn Hảo cự tuyệt: "Không cần không cần, anh đang bận, em tự mình đi cũng được.”
Lúc ấy âm thanh của cô nghe vào tai dường như rất tầm thường, một chút xíu
cảm giác mất mát cũng không cảm nhận được, thế nên sau này Đường Khải
Sâm cũng thường thường bỏ quên quá nhiều chuyện.
Nay hồi tưởng
lại, lúc trước nói những lời này, làm mấy chuyện này, tất cả đều biến
thành một con dao sắc, làm cho anh nhìn rõ bộ mặt đáng ghét của bản
thân. Đường Khải Sâm tưởng rằng, Khương Vãn Hảo từ nhỏ không có mẹ, cho
nên ở phương diện này chắc là chậm chạp và bị động, nhưng thậm chí lúc
ấy anh lại không cho cô một chút dịu dàng, một chút nhẫn nại…
Sau khi cô cúp điện thoại ấy, sẽ mang tâm trạng gì đi bệnh viện?
Hiếm có khi nào anh cảm thấy hối hận, nhưng bây giờ đã dần dần cảm nhận được mùi vị sai trái, giống như những việc trước kia không để ý, giờ quay
lại nhìn kỹ một lần nữa, tất cả đều mang màu sắc khác.
Rất ít khi anh cảm thấy hối hận, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy không thoải mái,
những thứ đã lơ đãng trước kia, hiện tại xem kỹ lại một lần nữa, tất cả
đều đã thay đổi.
Tóm lại là thời gian hay đổi, hay là lòng mình đã thay đổi, anh cũng không thể biết được.
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy Vãn Hảo đau đầu kèm theo đau dạ dày, cô đỡ trán cố
gắng nhớ lại vài chuyện tối qua, từng việc đứt quãng không thể xâu chuỗi lại. Ánh mắt cô dừng lại ở tấm rèm cửa đóng kín của khách sạn, lúc này
mới như vừa tỉnh mộng ngồi dậy nhanh như đạn bắn.
"Tỉnh?" Từ cửa truyền đến giọng đàn ông lười biếng, Đường Khải Sâm mặc áo choàng tắm, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Suy nghĩ Vãn Hảo nhanh chóng hoạt động, xác nhận tối qua không xảy ra
chuyện gì thì mới
hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía người đàn
ông kia thì càng thêm đề phòng. Bình thường người này ăn đậu hũ của cô
không ít, sao tối qua lại quân tử như vậy?
Đường Khải Sâm chỉ cần nhìn sắc mặt cô cũng đoán được người này đang rối rắm cái gì, nhấc khóe môi cười lạnh: "Bộ dạng tối qua của em, anh thật sự không thể nuốt trôi được.”
Khóe miệng Vãn Hảo co quắp, chẳng lẽ còn muốn cảm ơn anh đã hạ “miệng” lưu tình?
"Ăn sáng đi, trên ghế cạnh giường có quần áo mới." Đường Khải Sâm ném câu
này xong bước đi, giống như là từ nãy đứng ở cửa là để chờ cô tỉnh.”
Vãn Hảo cầm quần áo chạy vào nhà vệ sinh, lúc soi gương cũng bị chính mình
làm cho giật mình, người phụ nữ đầu tóc rối bù mặt mũi bẩn thỉu còn đính kèm hai quàng thâm ở mắt kia thật sự là mình sao? Khó trách đến Đường
Khải Sâm cũng biến thành Liễu Hạ Huệ.
Nhưng mà quả thực ngày hôm
qua tâm trạng cô rất buồn bực, nhớ là đã tìm một người để thổ lộ, nhưng
cô sống cũng thật cô đơn đi, lại phải tìm đến Đường Khải Sâm trút bầu
tâm sự.
Vãn Hảo lắc đầu, cô nhớ mang máng mình hình như đã nói
với đối phương rất nhiều chuyện trước đây, nếu đặt trong tình huống bình thường tỉnh táo, nhất định cô sẽ không hé răng nửa lời. Song chắc người nọ cũng không để ở trong lòng, năm đó không thèm để ý, hiện tại sao có
thể tự nhiên để bụng đây.
Rửa mặt xong xuôi, thấy Đường Khải Sâm
đang ngồi trước bàn ăn uống cà phê, cầm tờ báo mới hôm nay, cũng đã mặc
chỉnh tề, ánh nắng sáng sớm chiếu vào đồng hồ trên tay phát ra thật chói mắt.
Vãn Hảo muốn đến công ti luôn, nhưng giờ phút
này dạ dày cô đã sớm trống rỗng, ngửi thấy mùi cháo thơm, mắt cũng không dứt ra được. Sau trận say rượu tối qua rất thích hợp khẩu vị thanh đạm
kiểu này, từng đợt hương thơm kia đã quyến rũ được đám côn trùng tham ăn trong bụng cô, nhưng Đường Khải Sâm luôn không thích kiểu bữa sáng
Trung Quốc, cô ném ánh mắt hoài nghi về phía người nọ, chẳng lẽ là chuẩn bị cho cô?
Đường Khải Sâm không có khả năng cẩn thận như vậy, cho nên nhất định là đúng dịp!
"Thất thần làm cái gì? Lại đây." Thấy cô ngẩn người, anh cũng chỉ hơi hơi nâng nâng cằm.
Vãn Hảo cũng không khách khí, ngồi ở đó bưng bát cháo bắt đầu uống, Đường
Khải Sâm nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên lại nói: "Không cần gấp
gáp, anh đã giúp em xin phép công ti rồi.”
Người vốn đang ướng
cháo ngon lành đột nhiên bị sặc, họ sù sụ một trận đến trời đất mù mịt,
Vãn Hảo khó tin trừng anh: "Anh xin phép, giúp tôi?”
Cô dường như có thể tưởng tượng vẻ mặt phấn khích của Lưu Phân lúc nhận được điện
thoại của anh, cùng với những lời bát quái đang bay đầy trời trong công
ti lúc này…
So với sự khiếp sợ của cô, thì Đường Khải Sâm thong
dong hơn, chậm rãi gấp tờ báo lại, lúc này mới nhìn cô nói: "Yên tâm,
không ai dám nói gì, huống chi cũng không phải nói lung tung, quan hệ
của chúng ta thật sự không bình thường.”
"Dừng lại." Vãn Hảo vội vàng ngăn anh nói tiếp: “Quan hệ hai ta quá bình thường."
Đường Khải Sâm dừng một chút, cũng hiếm khi không phản bác: "Em vui là được."
Vãn Hảo bị lời này của anh làm nghẹn nửa ngày, hít thở cũng không thông. d..dl.q.d.
Ăn sáng xong thì đến công ty, Đường Khải Sâm nhất định muốn đưa cô đi, Vãn Hảo mắt thấy thời gian đã không kịp, dù sao cũng tiện đường, không cần
thiết phải câu nệ. Trên đường gọi điện cho tiểu Tào hỏi tình hình Bắc
Bắc, tuần này phòng cô với Tiểu Tào đang tránh nhau, hai người gần như
không gặp mặt.
Cô tìm trong túi mình nửa ngày cũng không thấy di
động đâu, sau mới nhớ ra hình như tối qua nửa tỉnh nửa say làm rơi vỡ
rồi? Nhưng hình như trước khi hỏng, có người gọi điện cho cô?
"Đến rồi." Âm thanh của Đường Khải Sâm cắt đứt suy nghĩ của cô.
Vãn Hảo nói tiếng "Cám ơn", sau khi xuống xe, bỗng nhiên Đường Khải Sâm lại bấm còi xe gọi cô. Cô quay đầu nhìn xe của hắn dừng dưới tàng cây một
hàng ngô đồng già, cành cây lành lạnh, anh hơi hơi nhếch môi như cười
như không: "Khương Vãn Hảo, mặc kệ em có tin hay không, anh nói muốn làm lại từ đầu là nghiêm túc. Anh có kiên nhẫn, có thể đợi đến khi em quay
đầu."
Bây giờ Vãn Hảo nghe, tâm tình vậy nhưng không còn bất cứ
phập phồng nào nữa, mặc kệ thật giả, cô cũng không thể quay đầu lại. Cô
khoát tay về phía Đường Khải Sâm, không nói gì cứ thế bước về tòa nhà
công ti, nhưng bước chân nhanh chóng dừng lại.
Bởi vì Chu Tử Nghiêu phong trần mệt mỏi đang đứng phía trước.
Nhưng, không phải vài ngày nữa anh mới về sao?