Editor: Linh Đang
Hết lần này đến lần khác lại trùng hợp như vậy, quản gia trong nhà cũng vừa mới đưa đồ ăn tới, sau khi toàn thân thả
lỏng thì kết quả chính là, lúc này Vãn Hảo chỉ mới ngửi được mùi thức ăn mà bụng đã kêu vang. Lúc trước khi cô sinh Bắc Bắc thì bị bệnh, một khi đói quá mức sẽ dễ dàng bị tụt huyết áp, lúc này hai chân đều như nhũn
ra.
Đường Khải Sâm nhận lấy đồ mà quản gia đưa tới, con ngươi đen hơi hơi ngưng mắt nhìn cô, nói: "Ăn gì đó trước, cái khác, đợi lát lại
nói."
Cũng không biết người nọ có cố ý hay không, Vãn Hảo liếc
mắt liền thấy màu sắc trong hộp đồ ăn, lại còn có chân heo đường phèn mà cô thích nhất, lúc này đến bụng cũng không tự chủ được phát ra tiếng
kêu “ục ục”.
Đáy mắt Đường Khải Sâm có ý cười chợt lóe lên, giơ
chiếc hộp nặng trịch về phía cô: "Phần của hai người, anh cũng không ăn
hết, đừng lãng phí."
Anh nói xong thì bước trước vào phòng bệnh,
chỉ còn mình cô đứng sững sờ tại chỗ, phần của hai người, cho nên vừa
rồi anh cố ý gọi điện thoại bảo quản gia đưa đến? Vãn Hảo có hơi chút do dự, cuối cùng vẫn theo vào.
Trong phòng bệnh rất im lặng, bà nội còn chưa tỉnh, chỉ còn tiếng máy điện tâm đồ kêu “ tích tích" ổn định
mà an bình. Đường Khải Sâm bày tất cả đồ ăn lên bàn trà, lúc này anh chỉ mặc một chiếc áo vàng nhạt mỏng, cổ tay áo hơi cuộn lên lộ ra cánh tay
rắn chắc, thoạt nhìn thuần thục lại vô hại, nghe được tiếng bước chân
cũng chỉ hơi nâng cằm: "Rửa tay."
Những hình ảnh này, thật ra
trùng lặp với những gì đã từng xảy ra trong cuộc sống của bọn họ, chẳng
qua khi đó người ngồi ở vị trí của Đường Khải Sâm lại chính là cô... Vãn Hảo vào phòng vệ sinh rửa tay, nhìn gương hít sâu, rũ bỏ những hình ảnh xưa cũ ra khỏi đầu.
Đường Khải Sâm đưa đôi đũa cho cô, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lướt qua: "Đồ ăn là mẹ Lưu làm, hẳn là em rất thích."
Vãn Hảo còn nhớ rõ người đó, thực sự nấu cơm vô cùng ngon, chỉ là tính tình không được tốt, vì thế buột miệng nói một câu: "Con trai bà ấy kết hôn
chưa?"
Đường Khải Sâm nghe thấy cô hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Vãn Hảo ý thức được bình thường người này cũng hiếm khi câu thông cho
người khác, huống chi là việc vụn vặt như vậy, vì thế lắc lắc đầu: "Coi
như tôi không hỏi."D@Đ#L$Q%Đ^^
Đường Khải Sâm khó có lúc kiên nhẫn, đối với việc như này cũng không nhịn được tò mò: "Tại sao lại nhớ rõ chuyện này?"
"Con trai của mẹ Lưu rất hiếu thuận, mỗi lần tìm bạn gái đều xem có thể hòa
hợp với mẹ Lưu hay không, cho nên mỗi lần đều đổ vỡ." Vãn Hảo nhớ tới
biểu cảm của mẹ Lưu khi nói với cô chuyện này, vẫn rất cảm thán, lập tức lại cảm thấy là lạ, tại sao bản thân mình lại không cẩn thận nhắc tới
với Đường Khải Sâm?
Còn là chuyện bát quái như vậy.
Kết
quả là việc nhỏ nhàm chán như vậy, hai người lại tốn thời gian một bữa
cơm, may mắn không có tình huống tẻ ngắt phát sinh, cho nên không khí
cũng không tệ lắm. Nhưng Vãn Hảo nhìn thời gian, thế nhưng đã là hơn hai giờ đêm, lúc này trở về không quá an toàn, Bắc Bắc có tiểu Tào chăm sóc cô không cần lo lắng, nhưng cùng Đường Khải Sâm ở cùng một chỗ —— d:D5
đ:lol: l:love2: q:hixhix: đ
Cô quay đầu vừa lúc nhìn thấy đối
phương như đang đăm chiêu nhìn mình cằm chằm, có lẽ cũng đang tự hỏi
cùng một vấn đề. Vãn Hảo nghĩ nghĩ, vì thế chủ động nói: "Trọng Kiêu nói mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi, anh đi ngủ đi, tôi ở cùng bà nội."
Dù sao cũng còn vài tiếng nữa, hừng đông cô kịp lúc mang bữa sáng trở về cho Bắc Bắc cùng tiểu Tào.
Nhưng Đường Khải Sâm nghe xong lời này lại không đi, ngược lại chuyển ghế ngồi bên cạnh cô: "Cùng nhau."
Anh trò chuyện đề tài không có dinh dưỡng với cô, cũng chỉ vì kéo dài thời
gian giữ người ở lại, sao có thể lãng phí thời gian quý giá như vậy vào
giấc ngủ được!
Nhưng anh ở lại, Vãn Hảo lại cảm thấy muốn bốc hơi đi, người này, chẳng lẽ không nhìn ra cô nói như vậy không phải quan
tâm anh, mà là không muốn trôi qua một đêm với anh sao? Nhưng da mặt cô
mỏng, lời nói trực tiếp như vậy vẫn không nói nên lời, thấy anh kiên
trì liền lập tức đứng lên: "Vậy tôi đi ngủ —— "
Tay của anh giành trước một bước nắm lấy cổ tay cô, lúc này mới hơi ngước mắt nhìn về
phía cô: "Có thể nói chuyện với anh không?”
Ánh mắt cô độc như
thế, thật đúng là không nên thuộc về người đàn ông này. Vãn Hảo còn nghi ngờ chính mình nhìn lầm rồi, ngay sau đó lại nghe anh nói: "Tùy tiện
nói chuyện gì cũng tốt, chỉ nói là nói mà thôi, anh cam đoan không làm
cái gì hết."
***
Nhớ tới bộ dáng ở ngoài phòng mổ hôm nay
của anh, Vãn Hảo vẫn ngồi xuống, nhưng cô thật sự cảm thấy mình cùng
Đường Khải Sâm không có gì đáng để nói. Quan hệ giữa bọn họ quá phức
tạp, hình như cái gì cũng không thích hợp.
Đường Khải Sâm cũng đang trầm mặc, có lẽ đang nỗ lực tìm đề tài.
Cuối cùng Vãn Hảo hỏi tới mẹ Đường Khải Sâm: "Hiện tại thân thể của bác có khá hơn chút nào không?" D@Đ#L$Q%Đ^^
Thật ra Đường phu nhân đối xử với cô cũng không tệ lắm, tuy nói không có
thân cận như vậy, nhưng cũng không làm khó dễ cô. Chỉ là bốn năm trước
nhà họ Đường gặp biến cố lớn, em gái Đường Khải Sâm là Đường Mạc Ninh
cũng qua đời ngoài ý muốn, dưới những đả kích liên tục, tinh thần của
Đường phu nhân liền bắt đầu không bình thường, luôn ở nước ngoài an
dưỡng.
Đường Khải Sâm nói tới mẹ, mỏi mệt trên mặt rõ ràng hơn: "Có khi có thể nhận thức, có khi ngay cả anh cũng không nhận ra."
Thoạt nhìn vẫn là bộ dạng của bốn năm trước, trong lòng Vãn Hảo có chút thổn
thức, lại nghe Đường Khải Sâm trầm thấp cười một tiếng: "Cho nên thật sự anh rất chán ghét bệnh viện. Lúc trước khi cha anh mắc tâm bệnh rồi
mất, là anh cùng mẹ ở lại bệnh viện một đêm. Sau đó là Mạc Ninh không
còn, một mình anh trông coi em ấy, bây giờ là bà nội—— "
Khi anh
nói những lời này thì thậm chí trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Vãn
Hảo vẫn có thể nhìn thấy bi thương bị che dấu trong mắt anh. Thân là con trai cả, trên người anh gánh vác trách nhiệm cô đều hiểu tất cả, nhưng
anh phải chống, trong lòng có bao nhiêu sợ hãi cùng mỏi mệt đều không
thể nói với bất kỳ ai, mà trên thực tế, cũng không có bất kỳ người nào
có thể thay anh chia sẻ.
"Cám ơn em đêm nay có thể đến." Bỗng nhiên anh nhìn cô một cái, ánh mắt mềm mại hơn rất nhiều.
Vãn Hảo rõ ràng ẩn ý trong đôi mắt của anh, nhưng chỉ nhếch môi khẽ cười:
"Bà nội cũng là trưởng bối của tôi, đến thăm bà là việc nên làm."
Đường Khải Sâm biết cô đang cố ý phân rõ giới hạn với mình, hơi hơi nghiêng đầu không nói gì nữa.
Sâu trong bóng tối, hai người im lặng ngồi tại chỗ, không ai biết nên nói
tiếp cái gì. Mãi đến lúc dụng cụ tâm điện bỗng nhiên bắt đầu không kêu
lên không bình thường, Vãn Hảo lập tức khẩn trương nhìn về phía đối
phương. Đường Khải Sâm cũng biến sắc, nhanh chóng đứng dậy nhấn gọi nút ở đầu giường, bác sĩ trực ban nhanh chóng đi tới, mấy người hộ sĩ cũng
vội vội vàng vàng tiến vào theo.
Vãn Hảo thấy bọn họ kéo rèm lên, sau đó một người hộ sĩ trong đó bảo hai người bọn họ tránh đi. Vãn Hảo
khẩn trương đến mức tim đập không có quy luật, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, dây thần kinh của anh nổi lên, viền môi thẳng tắp,
bàn tay rũ bên người nắm rất chặt.
Cô do dự 2 giây, vẫn nhẹ giọng an ủi anh: "Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì."
Đường Khải Sâm cứng ngắc gật gật đầu, qua một lúc mới nói: "Nhất định không có việc gì."
Loại thời điểm này mỗi phút mỗi giây đều bị vô tình phóng đại, cũng không
biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng thấy bác sĩ đầy đầu mồ hôi đi ra.
Đường Khải Sâm cùng Vãn Hảo lập tức nghênh đón, giọng đối phương trầm
trọng nói: "Tạm thời không có việc gì, nhưng tuổi của bà quá lớn, tình
huống vô cùng không ổn định, mọi người phải chuẩn bị tâm lí trước."
Vãn Hảo rõ ràng cảm thấy lỗ tai của mình ong ong"ầm" một tiếng, lại nhìn về bà đang ngủ say sau rèm, trong lòng đè nén không nói ra được.
Đường Khải Sâm đứng ở đó
không nhúc nhích, chỉ phát ra một tiếng giọng mũi
cực thấp, Vãn Hảo nhìn anh lúc này, há miệng thở dốc, lại cảm thấy nói
cái gì cũng đều chỉ là lời nói suông.
Vốn trong phòng bệnh đang
căng thẳng lại quay về yên tĩnh như lúc đầu, Đường Khải Sâm ngồi trở lại vị trí cũ, vẫn thất thần nhìn bà mình trên giường. Vãn Hảo cũng im lặng nhìn bà nội, bình thường khuôn mặt nghiêm khắc, giờ phút này mơ hồ có
chút bất an, có lẽ trong mộng đang phải chịu đau đớn dằn vặt.
Bỗng nhiên Vãn Hảo lại nhớ tới cha, lúc ấy bệnh tình của ông đã đến kì cuối, ngay cả trị liệu cũng là một dạng giày vò, lúc ấy ông nói cho cô biết:
"Buông tay đi con, như vậy đối với cha mà nói, ngược lại là loại giải
thoát."
Cô không biết bây giờ bà nội có giống vậy hay không, nhưng người rời đi cứ rời đi như vậy, những người còn lại thì...
Cô lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, bỗng nhiên lại nhớ đến những lời
bà nội nói trước khi vào phòng giải phẫu. Giờ phút này Đường Khải Sâm
vẫn ngồi thẳng lưng, thậm chí không có nửa chút biến hóa, đến lông mi
đều không chớp một chút, giống như suy nghĩ đã hoàn toàn mất đi.
Rốt cuộc Vãn Hảo cũng phát hiện không thích hợp, bắt đầu có chút bận tâm về anh: "Đường Khải Sâm?"
"Anh vẫn cho là, bà nội khỏe mạnh như vậy, sẽ không rời đi như vậy." Bỗng
nhiên anh mở miệng, hốc mắt lập tức đỏ, giọng nói cũng mang theo run rẩy không thể phát giác.
Mũi Vãn Hảo bắt đầu thấy chua xót, hơi cúi đầu xuống: "Người lớn tuổi, luôn phải trải qua lần này, không ai ngoại lệ cả."
Nhưng Đường Khải Sâm lại giống như không nghe thấy lời nói của cô, thản nhiên nói: "Mỗi lần bà mắng anh, thật ra anh không khó chịu, ngược lại rất
cao hứng. Ít nhất như vậy, anh còn cảm thấy anh có gia đình, có người
nhà —— "
Vãn Hảo nghe thấy anh trầm thấp nói xong, từng chữ đều
lộ ra nỗi sầu não không nói ra được. Ít có lúc tinh thần người đàn ông
này sa sút như vậy, giờ phút này đến cô cũng có chút giật mình.
Bình thường anh quá mức lạnh nhạt, lại đầy đủ lạnh lùng, thậm chí có lúc cô
cảm thấy trên thế giới này không có bất cứ chuyện gì có thể làm anh tổn
thương. Nhưng...
"Mỗi lần gặp phải chuyện anh không giải quyết
được, chỉ cần bà nội còn ở đó, anh đã cảm thấy an tâm." Anh khẽ rũ mắt
xuống, giọng nói hoàn toàn khàn đi.
Vãn Hảo nhìn đường cong trên
khuôn mặt góc cạnh của anh, giờ phút này lại nhuộm một tầng yếu ớt cùng
cô tịch không nói ra được, cô chần chờ vươn tay nhẹ nhàng phủ lên tấm
lưng rắn chắc của anh, định nói chút gì.
"Đường Khải Sâm, đừng như vậy, bà nội sẽ qua khỏi."
Bỗng nhiên Đường Khải Sâm nghiêng người qua, hai má vùi vào trong hõm vai
cô, toàn thân Vãn Hảo đều ngẩn ra tại thời khắc đó. Hơi thở ấm áp của
anh phun vào da thịt cô, tiếp theo là hai tay chặt chẽ vịn lấy cô.
Vãn Hảo cảm thấy hai tay anh ôm mình vô cùng chặt, giống như sợ bị cô đẩy
ra, cô biết giờ phút này trong lòng anh chỉ cần một chút an ủi, cũng
không mang bất kỳ chút tình dục nào.
Cho nên cô cắn cắn môi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc đen mềm mại của anh: "Một đời bà
trải qua nhiều chuyện như vậy còn gắng gượng được, anh phải tin tưởng
bà."D@Đ#L$Q%Đ^^
Môi Đường Khải Sâm nhẹ nhàng dán sau tai cô, hồi
lâu mới nói: "Đúng, bà nói qua muốn nhìn thấy anh cưới vợ sinh con, sẽ
không rời đi như vậy."
Vãn Hảo giật mình, lại nhìn bà đang nằm
tiều tụy trên giường thì trong lòng vô cùng phức tạp. Bà nội không kiên
trì nổi, lúc này... Có phải nên thỏa mãn nguyện vọng của bà, để Bắc Bắc
gọi bà một tiếng cụ hay không?
***
Hai người vượt qua một
đêm dài, Vãn Hảo cảm giác được ngoài cửa sổ có nắng mai xuyên vào thì
phát hiện chính mình lại dựa vào bả vai Đường Khải Sâm mà ngủ, hai người gắt gao nằm cùng nhau, trên người còn đang đắp áo khoác của anh.
Cô nhớ rõ lúc trước rõ ràng là người đàn ông này ôm cô không buông tay
——
Đường Khải Sâm ôm cánh tay còn đang ngủ, lông mày anh nhíu rất sâu, thoạt
nhìn cũng không thoải mái. Cô thở dài, khi chuẩn bị đứng dậy lại bị
người đàn ông đột nhiên vươn ngang tay ôm lấy cổ.
Vãn Hảo trừng mắt to, tiếp theo liền thấy anh chậm rãi mở mắt ra, tiện đà nghiêng mặt lại cô.
Bốn mắt nhìn nhau, những tia nắng sớm cũng dần chiếu vào, Vãn Hảo lại thấy
được độ ấm hừng hực trong mắt anh, sau đó anh nhanh chóng kề sát lại cô, hạ xuống một nụ hôn trên môi cô.
Không khí quá mức yên tĩnh hài
hòa, đang lúc mơ mơ màng màng, Vãn Hảo còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ. Nụ
hôn này không giống với lúc trước anh mang theo công kích cùng xâm lược, mà cực kỳ giống hồi ức hôm đó khi cô uống say trong lúc nửa tỉnh nửa
mơ, quá mức ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cô sinh ra vài phần hoảng hốt.
Môi lưỡi giao triền, thậm chí cô có thể cảm giác được những sợi chỉ bạc khi bốn cánh môi tách khỏi nhau.
Vãn Hảo thấy đôi mắt đen của anh nhìn chăm chú vào chính mình, như là có
lời muốn nói, theo bản năng cô không muốn nghe, ai biết một giây sau anh càng thêm dùng sức hôn, như muốn nuốt cô vào bụng.
Bọn họ đang
đắp cùng một chiếc áo bành tô, cho nên dưới quần áo hai người chặt chẽ
dán vào nhau, tay của anh đặt bên hông cô, cũng dùng hết sức lực như
thế, Vãn Hảo bị anh hôn sắp thở không nổi, lúc này anh mới thỏa mãn
buông cô ra.
"Anh biết bây giờ nói em cũng sẽ không tin, nhưng
Khương Vãn Hảo, hình như anh... Thật sự thích em." Thậm chí môi anh còn
cách cô vô cùng gần, cho nên nói ra những lời này vô cùng trầm thấp
Vãn Hảo nghe vào tai thì càng thêm cảm thấy không chân thật, cô trừng anh,
vừa định nói chút gì, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói suy yếu cắt đứt hai người: "Thằng nhóc đáng chết, thật muốn làm ta tức chết... Cái gì
gọi là giống như, không thể khí phách hơn chút sao?"
Vãn Hảo cùng Đường Khải Sâm đồng thời ngây ngẩn cả người, quay đầu liền thấy bà nội trừng mắt lạnh lùng nhìn hai người.