Editor: Linh Đang -
Tiệc sinh nhật tối chấm dứt, Eric lái xe đưa bọn trẻ an toàn về nhà, trước khi lên xe bỗng nhiên anh ta lôi Tiểu Tào đi cùng: "Tôi không quen Lăng Thành, cô chỉ đường đi."
Tiểu Tào
cũng hết nói nổi người này, quả thực quá tự quyết rồi, cũng không hỏi
xem người khác có nguyện ý hay không! Cô tức giận trừng mắt, kết quả lại nhận được cái nháy mắt ra hiệu của đối phương.
Nhìn một hồi,
Tiểu Tào cũng cùng đi, thì ra Eric muốn tạo cơ hội cho Đường tổng cùng A Hảo chung đụng. Nghĩ tới bộ dáng mượn rượu tiêu sầu lúc trước của Đường Khải Sâm, cô vẫn sinh ra vài phần đồng tình, vì thế liền bất đắc dĩ đáp ứng đối phương nói: "Vậy anh như thế này mà tiện đường đưa tôi về."
"Không thành vấn đề." Eric cười híp mắt đáp ứng, trước khi đi còn ném cho Đường Khải Sâm một ánh mắt mập mờ.
Tâm tình Đường Khải Sâm không tốt lắm, mắt nhìn người phụ nữ phía sau, hình như cô cũng không quá muốn để ý đến mình, chỉ cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Điều này làm tâm tình anh vốn đang tích tụ lại càng uất ức, liền mang
theo Bắc Bắc đi rửa mặt trước.
Rõ ràng nhóc con chơi mệt rồi, lúc này mệt mỏi ngáp, ngồi trên ghế nhỏ vẻ mặt mê mang nhìn anh.
Đường Khải Sâm cũng là lần đầu tiên rửa mặt cho trẻ con, đứng trong phòng vệ
sinh chật chội gần như không thể quay người, cứng tay không biết dùng
lực nhiều hay ít. Cuối cùng vẫn là Bắc Bắc nhận lấy khăn mặt từ trong
tay anh: "Tự cháu rửa là được, những chuyện nhỏ nhặt như này cháu đã tự
làm từ nhỏ rồi."
Đường Khải Sâm nhìn bé đứng trên ghế nhỏ đánh
răng rửa mặt, còn nhỏ như thế, ngược lại động tác rất thuần thục. Bỗng
nhiên anh có chút hoảng hốt, không biết đứa nhỏ lần đầu tiên biết đi
đường, lần đầu tiên mở miệng nói chuyện, đều là những cảnh tượng như
nào...D@Đ#L$Q%Đ^^
Bắc Bắc liếc nhìn anh từ trong gương, thấy anh
nhìn chằm chằm vào mình thất thần, không nhịn được cong cong đôi mắt đen to tròn, nói: "Chú, đêm nay tính tình của chú rất tốt, cháu cũng bắt
đầu thích chú rồi."
Dù cho chỉ là một câu như này, Đường Khải Sâm cũng không cầm lòng được nhếch môi cười: "Cám ơn cháu cuối cùng cũng
không chán ghét chú."
Bắc Bắc nghiêng đầu nghiêm túc nhìn nhìn
anh, còn nói: "Trước kia là bởi vì chú đối xử với dì Hảo không tốt, hơn
chú luôn nhăn mặt thật dọa người, thật ra chú cười lên trông rất đẹp."
Đường Khải Sâm ôm cánh tay nhìn bé, bỗng nhiên trầm giọng nói: "Vậy chú Chu thì sao, cháu thích chú ấy ở điểm nào?"
Bắc Bắc kinh ngạc khi Đường Khải Sâm cũng biết Chu Tử Nghiêu, nhưng tâm tư
trẻ nhỏ đơn thuần, tức khắc nói ra toàn bộ suy nghĩ của mình: "Chú ấy
tốt với dì, cũng tốt với cháu, lại còn mua đồ ăn ngon cho cháu nữa. À,
trông cũng đẹp trai."
Đường Khải Sâm cân nhắc trong lòng một hồi, hai cái trước anh miễn cưỡng làm được, cái cuối cùng tự nhận xuất sắc
hơn Chu Tử Nghiêu, cho nên trầm ngâm vài giây nói: "Cháu thích ăn cái
gì, chú cũng có thể mua cho cháu."
Bắc Bắc hoài nghi nhìn anh một cái, cuối cùng híp mắt giơ giơ bàn chải trong tay: "Cháu biết, chú muốn thu mua cháu!"
Đường Khải Sâm bị đùa cười, nghiêm trang gật gật đầu: "Đúng, vậy cháu có chịu để chú thu mua hay không?"
"A..." Bắc Bắc cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu, "Cháu là nam tử hán rất
có lập trường, thích thì thích, không thích sẽ không thích, cho nên chú
phải cố gắng làm cháu thích mới đúng."
Lần này Đường Khải Sâm hoàn toàn bị chọc cười, vươn tay làm lộn xộn đầu của đứa nhỏ: " Được, chú sẽ tiếp tục cố gắng."
Bên Khương Vãn Hảo thì bị coi thường, cuối cùng chiếm được chút an ủi từ
chỗ Bắc Bắc, Đường Khải Sâm chờ nhóc con đi ngủ mới xuống lầu, kết quả
phát hiện người vốn đang thu dọn đồ đạc lại ghé vào bên cạnh bàn ngủ.
Có lẽ thật sự mệt muốn chết rồi ——
Đường Khải Sâm đi qua, lòng bàn tay sắp đụng tới bả vai cô, do dự một chút,
ngược lại cúi người ôm ngang cô lên. Quả thực người phụ nữ này quá gầy,
ôm lên như chẳng tốn chút sức nào, anh cúi đầu nhìn hai má hơi hồng của
cô, thở dài nhẹ một tiếng.
Đợi đến lúc đặt người ở trên giường,
bỗng nhiên caravat của anh bị người kéo lại, lúc này mới phát hiện không biết người phụ nữ kia đã tỉnh lúc nào, một đôi mắt mơ mơ màng màng liếc nhìn anh.
Đường Khải Sâm sợ nhất là thấy bộ dáng này của cô,
trong mộng không biết đã hiện lên bao nhiêu lần, đã vậy cô còn vô tri vô giác tóm anh không chịu buông tay, ở dưới ngọn đèn, một đôi mắt to đen
trắng rõ ràng mang theo vài phần sương mù trong suốt.
Cuối cùng anh phát hiện ra không đúng, chống cánh tay trầm thấp gọi cô một tiếng: "Khương Vãn Hảo?"
"Không nhớ nổi anh lâu như vậy rồi, sao lại còn có thể mơ thấy ——" cô nhỏ
giọng lẩm bẩm, đôi mi thanh tú hơi vặn lại, thậm chí vươn tay nhéo nhéo
hai má anh, "Không đau mà."
Đương nhiên là cô không đau, người đau là anh có được không!
Đường Khải Sâm nghe cô vô ý thức phun ra một câu, sắc mặt càng thêm thâm trầm được như nước, vươn tay bắt lại cánh tay đang làm loạn của cô, nghi ngờ hỏi: "Em đang nói mơ?"
Nhưng rất nhanh anh lại cảm thấy không
đúng lắm, cúi ngửi cần cổ cô, có mùi vị thanh đạm thơm ngọt, mơ hồ lẫn
vào vị cồn nhàn nhạt. Lúc này anh mới nhớ ra vừa rồi người phụ nữ này
uống gì đó với Tiểu Tào, hình như là rượu trái cây, chẳng lẽ tác dụng
chậm quá lớn?D@@D#L$Q%Đ^^
Nhớ lúc trước tổng cộng anh cùng Khương Vãn Hảo cũng không uống qua vài lần rượu, kết quả rõ ràng là tửu lượng
của người phụ nữ này rất tốt, nhưng mỗi lần đều ở trước mặt anh say đến
mức rối tinh rối mù. Đây rõ ràng không phải cho anh cơ hội, mà là định
tra tấn anh đúng không?
Loại thời điểm này anh phải cầm giữ không được làm cái gì, nếu không cố gắng trước đó sẽ uổng phí hết, nhưng nếu
không làm bất cứ thứ gì, quả thực là muốn mạng của anh.
Đường Khải Sâm lấy chăn quấn kín người kia lại, cứng rắn nhăn mặt lôi caravat từ tay cô ra.
Kết quả ánh mắt Khương Vãn Hảo nhìn anh càng ngày càng ủy khuất, đôi môi
non mềm hơi chu ra, làm toàn thân anh như bị ngọn đuốc thiêu đốt.
***
Anh dùng khăn ướt lau mặt cho cô, lúc này cô im lặng hơn, vẫn từ từ nhắm
hai mắt không nói chuyện, quả thực bộ dáng nhu thuận kia giống hệt trong giấc mộng của anh. Cự ly gần như vậy, Đường Khải Sâm nhìn hàng lông mi
dài dưới ngọn đèn của cô, đến lông tơ nhỏ cũng nhìn thấy vô cùng rõ
ràng.
Thật sự bề ngoài Khương Vãn Hảo rất xinh đẹp, trước đây ngũ quan trổ mã tinh xảo hơn rất nhiều người, nay lại nhìn thấy, vẫn làm
cho người ta vui tai vui mắt. Anh không kìm lòng được vươn tay vuốt ve
khuôn mặt tinh tế của cô, có lẽ là đêm nay anh cũng uống chút rượu, lúc
này mới phóng túng chính mình sa vào ôn nhu ngắn ngủi trong đây.
Khương Vãn Hảo cảm thấy không thích hợp, hơi hơi nghiêng người tránh ra, cô
híp mắt cũng không biết có nhìn rõ anh hay không, nhưng động tác kia vẫn như trốn bệnh độc. Còn nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đừng chạm vào tôi."
Thì ra lúc cô mơ thấy anh đều mang biểu cảm chán ghét như vậy, Đường Khải
Sâm thật sự không biết, chính mình đã làm cô tổn thương đến mức này, làm cho cô ngay cả nằm mộng cũng ôm lòng bài xích.
"Anh không biết
nên giải thích với em như thế nào, mà lúc trước nếu không phát sinh
những hiểu lầm kia, nhất định chúng ta sẽ không giống như bây giờ, anh
thật sự muốn yên ổn sống cùng với em."
Biết rõ người đang ngủ
không có khả năng nghe, anh vẫn thong thả nói ra từng chữ từng chữ, có
lẽ trong lòng bị đè nén quá lâu rồi, cũng rất muốn tìm một người để nói
ra hết.
Anh không nghĩ tới khi mình nói xong, người đang ngủ bỗng nhiên ngồi dậy, anh sửng sốt, ngực lại bị đập bịch bịch. Cho rằng cô
nghe nói như thế mới có phản ứng quá khích như vậy, nào ngờ một giây
sau, bỗng nhiên cô vén chăn lên trực tiếp chạy tới phòng vệ sinh.
Người uống say đặc biệt có năng lực
giày vò người khác, trải qua lần trước, Đường Khải Sâm đã có kinh nghiệm.
Anh ôm cô nước uống súc miệng, lại lần nữa rửa mặt lau tay cho cô, cuối
cùng phát hiện quần áo trên người cô đã ướt đẫm, khe rãnh chỗ cổ áo như
ẩn như hiện, anh nhìn mà cổ họng căng lên từng đợt.
May mắn ở bên người cô là anh, nếu là người khác, đảm bảo không nhịn được sẽ thật sự nhào lên.
Đường Khải Sâm đều bị hành động quân tử của mình làm cho cảm thán, vừa thay
quần áo cho cô, một bên hung dữ cảnh cáo cô: "Về sau trừ bỏ ở trước mặt
anh, không được uống rượu trước mặt người khác biết không?"
Khương Vãn Hảo cau mày, không phối hợp với anh chút nào, cuối cùng vô cùng tức giận vươn tay lôi cổ áo của anh: "Liên quan gì tới anh, anh là ai của
tôi, tôi vô cùng chán ghét anh."
Gân xanh trên trán Đường Khải
Sâm đều muốn nhảy ra, nhẫn vài lần mới không vươn tay túm cổ cô. Anh
vươn tay cầm lấy ngón tay cô đang túm cổ áo mình, sao mỗi lần người phụ
nữ này uống say đều coi anh như kẻ thù, mang bộ dáng hung thần ác sát
thế?
Hốc mắt Khương Vãn Hảo hồng hồng nhìn anh, cuối cùng ánh mắt càng trừng càng lớn, lại tràn ra vài giọt nước mắt trong suốt: "Lúc tôi học đại học thì gặp anh, lần đầu tiên gặp đã rất thích."
Bỗng
dưng Đường Khải Sâm ngẩng đầu nhìn cô, ở trong ký ức của anh, lần đầu
tiên bọn họ gặp mặt hẳn là mẹ anh sắp xếp mới đúng... Chẳng lẽ trước khi thân cận, Khương Vãn Hảo đã biết anh?
Anh cảm thấy hô hấp càng
ngày càng khó khăn, không phải bị động tác siết cổ áo của Khương Vãn
Hảo, mà bị những lời mình sắp nghe được làm cho cổ họng căng
lên.D@D#L@Q%Đ^^
Người uống say đã hoàn toàn rơi vào một thế giới
thật thật giả giả, giờ phút này Khương Vãn Hảo nhìn rất chăm chú, không
biết là anh của hiện tại, hay là từ trước, cô chỉ là nhẹ nhàng tiếp tục
nói: "Chắc là anh không nhớ rõ gì hết, tất cả những gì có liên quan đến
tôi, anh đều không nhớ rõ."
Khương Vãn Hảo nói không sai, những
gì liên quan tới cô, bất kể là trước hay sau khi kết hôn, quả thực anh
chưa từng để ý. Đường Khải Sâm cảm thấy mỗi lần uống say Khương Vãn Hảo
mới có thể nói với anh mà không đề phòng, anh vừa muốn biết, lại sợ hãi
biết. Mỗi lần biết một ít sơ sót lúc trước của mình, loại dày vò tâm
tình này chỉ làm cho anh càng thêm khó chịu.
Giờ phút này nói tới những thứđó, cô cũng đã không còn thương cảm, chỉ đang thuật lại chút
sự thật anh không biết: "Anh tới trường học của chúng tôi diễn thuyết,
cao cao tại thượng, giống như thần. Các bạn học đều nói về tiếng tăm của anh, nhân vật lớn oai phong trên thương trường, vô cùng thông minh, quả thực cùng với tôi là người của hai thế giới."
"Tôi không ngờ tới sẽ gặp anh trên tiệc rượu, lúc làm trò cười cho thiên hạ, là anh vươn
tay giúp tôi. Khi đó tôi bị mọi người nhìn chằm chằm, rõ ràng là vô cùng chật vật, lại gặp được anh hùng cái thế..." Khương Vãn Hảo nhẹ nhàng
bâng quơ, nhưng từng chữ đều làm tim Đường Khải Sâm đập nhanh, anh chưa
bao giờ biết những thứ đó, cho dù giờ phút này cô nhắc tới, anh vẫn
không thể nhớ ra cái gì.
Vãn Hảo vẫn cười cười, ngây thơ híp mắt: "Cái tuổi đó mà, thích luôn không có bất kỳ nguyên do nào, sau này bắt
đầu chú ý tới anh, hỏi thăm về chuyện của anh, hiểu rõ yêu thích của
anh. Tôi còn có một quyển sổ cắt từ báo, tất cả đều là về anh.”
Cô nhìn chung quanh một lần, có lẽ là muốn tìm kia cái gọi là quyển sổ cắt từ báo, cuối cùng bỗng nhiên lại tượng như nhớ ra cái gì, hoàn toàn
trầm mặc.
Ngón tay Đường Khải Sâm tùy ý để trên đệm dùng sức nắm
chặt thành quyền, lần đầu tiên anh cảm nhận được tình yêu mãnh liệt như
vậy, trước kia chưa từng có người làm những thứ đó, không, đổi lại nếu
có từ trước, có lẽ anh cũng khinh thường. Nhưng giờ phút này nghe vào
tai, lại có chút cảm giác vi diệu lan tràn vào sâu tận đáy lòng.
Chỉ nghe giọng nói của cô lại hơi trầm xuống: "Tôi nói cho ba tôi, tôi
thích anh, rất thích, thích đến mức không phải anh thì không gả."
Lúc còn trẻ cũng sẽ mê muội như vậy, cho rằng chỉ cần cố gắng, sẽ không có gì là không chiếm được, bao gồm cả tình yêu.
Lần này Vãn Hảo rất lâu không nói, khi tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn anh thì
khóe mắt đã có chút dấu vết ẩm ướt: "Sau này tôi không biết ba tôi làm
những chuyện gì, cuối cùng tôi đã được như nguyện, thậm chí ông không
cho tôi bên cạnh anh từng có người tên là Lộ Lâm. Còn nhớ hôm đó tôi lấy chồng, ông cũng khóc, rõ ràng còn luyến tiếc, còn vẫn nói mình rất cao
hứng. Tôi nhớ rất rõ ràng, trước khi tôi ra khỏi cửa, câu nói cuối cùng
của ông, ông nói nhất định con gái ngoan phải hạnh phúc, có lão ba ở
đây, nhất định con sẽ hạnh phúc một đời..."
Thật ra giọng nói của Khương Vãn Hảo rất nhỏ, nhưng Đường Khải Sâm cảm thấy bên tai mình là
tiếng nức nở nhè nhẹ, lại như là tơ tằm tinh tế dầy đặc, như phong bế
anh tại chỗ, đến không khí cũng bị tách ra.
Cuối cùng cô nhẹ
nhàng cười, nghiêm túc nhìn anh một cái: "Lúc sắp đi ba nói cho tôi
biết, người nghèo một chút không có việc gì, cũng không thể không có cốt khí, lúc ấy ông nói cho tôi biết một câu, đời này, tuyệt đối không thể
quay đầu lại."
Sắc mặt dưới ngọn đèn Đường Khải Sâm có chút tái
nhợt, hàm răng anh cắn chặt, lúc nhìn cô chỉ thấy trái tim vô cùng đau
đớn. Anh nhìn Khương Vãn Hảo lúc này đang cố gắng mỉm cười, những cảm
xúc sau khuôn mặt tươi cười kia làm lục phủ ngũ tạng của anh co quắp,
anh không chút nghĩ ngợi ôm lấy mặt của cô hôn lên.
Trong lòng có chút hoảng hốt, lại có chút đau, anh biết đoạt Khương Vãn Hảo về lần
nữa thật không dễ dàng, nhưng giờ phút này lại hơi sợ hãi.