Có lẽ Lâm Kì không nghĩ tới Đường Khải Sâm sẽ phản ứng như thế này, vẻ
mặt hoàn mỹ xuất hiện một vết rách, anh ta nhìn bóng dáng người đàn ông
kia thản nhiên đi về phía trước, mở miệng lần nữa nói: "Anh dựa vào cái
gì, đối với cô ấy mà nói anh cũng chỉ là quá khứ, có tư cách gì mà khua
tay múa chân ở đây?"
Nếu là từ trước, Đường Khải Sâm nghe những
lời này sẽ tuyệt đối không để ý một chút nào, nhưng hôm nay lại bất chợt đâm trúng dây thần kinh mẫn cảm nhất trong lòng anh, anh phút chốc xoay người lại, đáy mắt phát ra sự rét lạnh.
Khóe miệng Lâm Kì mang
theo ý cười nhạt, bộ dáng hứng thú, có lẽ đang đợi anh nổi giận, lập tức sẽ bị Khương Vãn Hảo đuổi ra ngoài...
Anh biết tên nhóc trước
mặt đang cố ý chọc giận anh, nếu là bình thường anh sẽ không để yên như
vậy, nhưng hôm nay có ý nghĩa đặc biệt với Khương Vãn Hảo, anh phải nhẫn nại.
Đường Khải Sâm cũng hơi nhếch môi cười, lộ ra nụ cười thản
nhiên mà tự tin: "Tôi có phải quá khứ hay không thì chưa biết, nhưng anh thì tuyệt đối không có cơ hội là tương lai của cô ấy.”
Sắc mặt
Lâm Kì thay đổi lần nữa, Đường Khải Sâm đã nghiêng người, hạ giọng ni:
"Mấy trò lừa bịp này cũng muốn đối phó với tôi? Anh còn chưa đủ tư cách
để làm đối thủ của tôi. Dù cho Khương Vãn Hảo đã ly hôn, nhưng không
phải ai cũng có thể mơ ước.”
"Anh ——" Thật sự Lâm Kì bị chọc tức, khớp hàm gắt gao cắn chặt, lập tức lạnh lùng cười lên tiếng, "Vậy thì
thế nào, tôi quen cô ấy từ nhỏ, còn hiểu rõ cô ấy yêu thích gì hơn anh.
Hiện tại cô ấy lại có hợp tác với Lâm Khê quán của chúng tôi, nhìn từ
góc độ nào cũng có vô số khả năng. Ngay cả vị Chu công tử kia, thái độ
của Vãn Hảo với anh ta cũng tốt hơn với anh."
Nháy mắt mặt mày
Đường Khải Sâm bị bao phủ bởi một tầng hàn băng, chỉ nghe Lâm Kì còn
nói: "Nếu tôi là anh thì đã sớm hết hi vọng, Vãn Hảo tốt bụng, mới không đả kích anh trực tiếp, nhưng rõ ràng là, thái độ của cô ấy với anh đã
chứng minh tất cả."D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Vết thương vừa bị hở miệng lúc trước, lúc này đã hoàn toàn bị Lâm Kì xé ra, máu tươi lai láng co quắp
từng cơn, Đường Khải Sâm không nghĩ tới đến những người chung quanh cũng nhìn ra thái độ của Khương Vãn Hảo đối với anh, nhưng thế nhưng anh chỉ vừa mới phát hiện!
Anh là người tự đại như vậy, lần đầu tiên mất hết mặt mũi trước mặt người khác, nhưng từ đầu đến cuối vẫn kiêu ngạo
đứng thẳng lưng, hoàn toàn bất vi sở động ( không có động tĩnh, không bị thuyết phục): "Dễ dàng lùi bước như thế, có lẽ chỉ là phong cách của
anh thôi."
Theo người ngoài thì bộ dáng hai người chính là đang trò chuyện
nhiệt tình với nhau, nhưng cẩn thận quan sát có thể nhìn ra giờ phút này Lâm
Kì đang cực lực đè nén lửa giận, Đường Khải Sâm vỗ vỗ vai anh ta, lúc
xoay người thì đáy mắt đột ngột trầm xuống.
Vốn tưởng rằng chỉ
Chu Tử Nghiêu là cần đối phó, không nghĩ tới ngoài đối thủ mạnh mẽ đó,
còn phải phòng bị cả mấy người đàn ông tâm tư không đơn thuần bên cạnh
người phụ nữ kia nữa. Hơn nữa so sánh với hai người này, người chồng
trước là anh không có một chút ưu điểm để giành phần thắng nào cả...
Mỗi khi nghĩ tới điều này lồng ngực Đường Khải Sâm như bị chặn lại, có bao
nhiêu cặp vợ chồng ly hôn rồi lại phục hôn, tại sao khi đến anh thì lại
gian nan như thế? Giương mắt nhìn bộ dáng trò chuyện vui vẻ của Khương
Vãn Hảo và Chu Tử Nghiêu, chân mày anh càng thêm cau lại.
"Luôn luôn nhìn về phía này." Chu Tử Nghiêu nhìn Đường Khải Sâm đang bày ra vẻ mặt âm trầm, hơi giương mắt nói với Vãn Hảo.
"Ai?" Vãn Hảo vừa định xoay người, lại bị đối phương dùng sức giữ bả vai lại.
"Còn có thể là ai?" Chu Tử Nghiêu trừng mắt nhìn, "Đừng nhìn, không phải em
không xác định tình cảm của cậu ta sao? Đây chính là cơ hội tốt."
Vãn Hảo cũng không có nhã hứng với việc này, không nhịn được trợn trắng mắt: "Nhàm chán."
Trái ngược với cô, Chu Tử Nghiêu lại cảm thấy vô cùng thú vị, nhìn qua người đàn ông kia vô cùng lạnh lùng, lúc này sắc mặt lại đen như đáy nồi, còn kém ném cái ly rồi chạy đến đẩy tay anh ra.
Trong lòng anh hơi
vui vẻ lại mở miệng nói tiếp: "Để cho cậu ta nhìn thấy, giá thị trường
của Vãn Hảo nhà chúng ta tốt đến cỡ nào, có người tranh mới biết được
quý trọng."
“Có kinh nghiệm thế?" Vãn Hảo đẩy tay anh đang khoác
trên vai mình ra, "Tuy nói tình yêu cần kinh doanh, nhưng lục đục đấu đá như vậy cũng quá mệt mỏi, một đời thăm dò kích thích như thế, không có ý nghĩa."
Chu Tử Nghiêu bất ngờ nhìn cô, anh không nghĩ tới bây
giờ thái độ Khương Vãn Hảo đối đãi với tình cảm tùy ý thoải mái như vậy, ngẫm lại thật ra cũng không khó hiểu, năm đó cô yêu Đường Khải Sâm,
chính là vì khát vọng với tình yêu mới trở nên điên cuồng nhiều năm như
vậy, mà nay khát vọng ở sâu trong nội tâm, chính là khát vọng về sự
trung thành, kiên định cùng an ổn.
Anh càng ngày càng cảm thấy
bây giờ Khương Vãn Hảo không giống trước, bất kể là bên trong hay bên
ngoài, đã hoàn toàn lột xác trở thành một người có tư tưởng có chủ kiến.
Chu Tử Nghiêu đang muốn nói với cô chút gì đó, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đi vào.
***
Lộ Lâm đến, mọi người đều rất bất ngờ. Cô ta đứng ở trong đám người thật
dễ khiến người khác chú ý, thật ra nói đến có chút lạ, Lộ Lâm không được coi là mỹ nữ, mà trên người lại có hơi thở kì quái, đứng ở đó mà có thể hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người. Có lẽ đây chính là thái độ cùng
khí chất có được sau nhiều năm tu dưỡng, trước kia Vãn Hảo vẫn không
hiểu, hiện tại giật mình mới hiểu.
Đối phương cũng nhanh chóng phát hiện cô, lập tức đi về phía cô.
"Chúc mừng."
Lộ Lâm đứng trước mặt cô, gần như vậy rõ ràng như vậy, thậm chí lúc nói
chuyện với cô còn mang theo nụ cười quen thuộc. Nhưng Vãn Hảo nhanh
chóng phát hiện ra nội tâm của mình không có nửa điểm dao động, thậm chí có thể lễ phép đáp lại, mang theo nụ cười nhạt: "Cám ơn, đã lâu không
gặp."
"Đúng vậy, thật sự đã lâu, cũng bốn năm rồi thì phải." Lúc
Lộ Lâm nói lời này thì môi mắt vẫn cong cong nhìn Vãn Hảo, giống như
những người bạn cũ gặp được nhau vô cùng sung sướng, "Còn tưởng rằng
vĩnh viễn không thấy cô nữa, có thể gặp lại thật là tốt."
D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Rốt cuộc lời này có ý tứ gì, Vãn Hảo vừa nghe đã
hiểu. Mấy năm nay cô đã biết không ít vẻ mặt người, đã sớm có thể ứng
phó tự nhiên, nụ cười trên mặt càng thêm sâu: "Có thể gặp lại, chứng
minh chúng ta có duyên, thật đúng là duyên phận này không nói trước
được."
Lộ Lâm cười cười, biểu cảm có chút cứng ngắc. Cô ta cố ý lảng
tránh sự thật là Đường Khải Sâm đã gặp gỡ Khương Vãn Hảo trước, quan sát cửa hàng: "Xem ra hiện giờ cô rất tốt, cửa hàng lớn như vậy, thật sự
vui vẻ thay cô."
Vãn Hảo chỉ cười không nói, kiên nhẫn chờ cô ta nói tiếp.
Quả nhiên cô ta lập tức nhẹ giọng nói: "Nghe nói hôm nay cô khai trương,
tôi bảo Khải Sâm chờ tôi, kết quả anh ấy lại đến trước. Tôi cũng không
có gì hay mà tỏ vẻ, một chút lòng thành, cô cũng đừng chê tôi tục khí."
Cô ta lấy từ trong túi xách ra một bao lì xì, sờ lên là một sấp
dày, số lượng bên trong tuyệt đối không nhỏ.
Vãn Hảo chối từ không chịu thu, ngược lại biểu cảm trên mặt không thay đổi
chút nào, dường như không ngại khi cô ta vừa ám chỉ mình và Đường Khải
Sâm có liên quan. Lộ Lâm cố ý nhét vào tay cô, còn nói: "Đây là một chút tâm ý của tôi, có phải cô còn đang trách tôi hay không?"
Cô ta
chủ động nhắc qua, bắt Vãn Hảo thừa nhận mình hẹp hòi, cô ta cúi đầu
nhận lấy, thở ra một hơi nói: "Ai, tôi không còn nhớ rõ mấy chuyện đó
nữa rồi, chắc cô vẫn còn nhớ rất rõ, nói tới, hiện giờ tôi tốt như vậy
còn phải cảm ơn cô đấy."
Lộ Lâm tiếp tục duy trì nụ cười ổn định: "Cô vẫn còn ghét tôi đúng không?"
"Không, tôi nói thật." Vãn Hảo nắm tay cô ta, biểu cảm có vài phần nghiêm túc,
"Là cô cho tôi biết, có khi mất đi cũng chưa chắc là tiếc nuối, ngược
lại là chuyện đáng ăn mừng."
Nụ cười trên mặt Lộ Lâm hoàn toàn
cứng lại, cô ta phát hiện Khương Vãn Hảo không giống lúc trước, con nhóc lúc trước gặp người ta chỉ biết khom người khúm núm cười, trở nên miệng lưỡi bén nhọn giết người không thấy máu. Rõ ràng cô đang chỉ trích cô
ta, nhưng lại làm cho cô ta không thể nào đánh trả, lấy tu dưỡng của cô
ta thì không thể nào xé rách mặt trước được.
Cô ta giật giật khóe miệng, lúc muốn nói chuyện mới phát hiện không biết lúc nào Đường Khải
Sâm đã đứng ở phía sau hai người, có lẽ trùng hợp anh nghe được hết
những lời kia.
Nội tâm Lộ Lâm nhất thời vui vẻ, lại cố gắng trấn
định, chủ động nói với anh: "Thật sự Vãn Hảo thay đổi rất nhiều, em sắp
không theo kịp cô ấy rồi."
Đường Khải Sâm lại hoàn toàn không
nhìn cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Vãn Hảo, anh đã sớm nhìn thấy
Lộ Lâm đến, lòng gần như nhảy lên. Nhớ tới những chuyện cô ta làm lúc
trước, liền lập tức muốn bay đến bên cạnh Khương Vãn Hảo!
Mà khi
anh tới phía sau cô ta, lại thấy hai người nói chuyện với nhau rất vui,
đến Lộ Lâm mà Khương Vãn Hảo còn không buồn quan tâm, thậm chí còn dùng
vẻ mặt ôn hòa đối xử với cô ta. Đó là Lộ Lâm đấy, là "kẻ phá hư" cuộc
hôn nhân của bọn họ, nhưng cô lại cảm thấy không sao cả sao?
Đường Khải Sâm ý thức được điểm này, chỉ cảm thấy đầu như bị chiếc máy khoan
khoan vào đầu một cái đau đớn. Thật vất vả mới nghe được cô phản bác đối phương một câu, kết quả là hoàn toàn phủ định quá khứ.
Cô nói
mất đi không phải tiếc nuối, như vậy chính là nói, mất đi cuộc hôn nhân
kia, đối với cô mà nói là chuyện nên cảm thấy may mắn?
Khương Vãn Hảo không nên rộng rãi như vậy, lại càng không nên đáng giận như vậy,
cô làm cho anh thành công rơi vào địa ngục, mà cô lại dễ dàng xoay người rồi rời đi.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Xấu quá, từ khi nào người phụ nữ này bắt đầu trở nên ác độc như vậy!
***
Đường Khải Sâm hung hăng nhìn Khương Vãn Hảo, đến hốc mắt cũng đỏ lên, cho dù trong lồng ngực đang bị trăm ngàn cảm xúc khuấy đảo, nhưng lại không
nói được những lời nặng nề với cô. Có phải tâm tình lúc trước của cô
cũng như thế này hay không? Cho dù anh làm những chuyện ác độc quá phận
đến cỡ nào, vẫn cười như trước, gượng cười, ra vẻ lạnh nhạt.
Anh nhìn chằm chằm Lộ Lâm, thấp giọng nói: "Đúng là thay đổi rất nhiều, tôi cũng sắp không nhận ra."
Vãn Hảo hơi mím môi cười khẽ, cũng không có tiếp lời của anh, mà quay sang
phía Lộ Lâm nhẹ giọng nói: "Sắp khai tiệc rồi, ăn gì đó rồi đi?"
"Được đó ——" cô ta sảng khoái đáp ứng, rồi lại hơi hơi giương mắt nhìn Đường
Khải Sâm, thấy dường như sắc mặt anh càng khó coi, vì thế nhỏ giọng nói, "Có phải không tiện hay không?"
"Sẽ không, Vãn Hảo rất hiếu
khách." Lần này mở miệng là Chu Tử Nghiêu, ánh mắt anh phức tạp nhìn Lộ
Lâm, thân thể lại hơi chắn trước mặt Vãn Hảo theo bản năng.
Tư
thế bảo hộ này làm Đường Khải Sâm rất không thoải mái, từ đầu đến cuối
anh chỉ trầm mặc nhìn Khương Vãn Hảo, nhưng đến nhìn anh mà người phụ nữ kia cũng chẳng thèm liếc mắt. Cô chỉ ngẩng đầu ngọt ngào cười với Chu
Tử Nghiêu, nói: "Vậy anh giúp em tiếp đón bọn họ, em qua chỗ khác.”
"Cần hỗ trợ thì lên tiếng." Chu Tử Nghiêu nhẹ giọng bổ sung.
Vãn Hảo ra dấu "OK" với anh: "Sẽ không khách khí với anh."
Hai người này kẻ xướng người họa, Đường Khải Sâm càng thêm cảm thấy tức
ngực, chờ sau khi Khương Vãn Hảo rời khỏi, ba người ở đây hoàn toàn trầm mặc.
Chu Tử Nghiêu khụ một tiếng, thức thời cho hai người thời
gian chung đụng, chờ anh tránh ra chút, Lộ Lâm mới xoay người nhìn người đàn ông không nói một lời ở bên cạnh: "Quả thật khác với cô ấy của lúc
trước, khó trách anh lại bị cô ấy hấp dẫn."
Đường Khải Sâm không
tiếp lời của cô ta, Lộ Lâm cắn cắn môi, nghiêm túc nhìn anh: "Anh thông
minh như vậy không phải là không nhìn ra đấy chứ? Trong mắt cô ấy đã
không còn có anh, làm gì phải tự rước lấy nhục đây?"
Đến Lộ Lâm
cũng nói như vậy, toàn thế giới người đều tại nói cho anh biết, trong
lòng Khương Vãn Hảo không có anh, anh nên buông tay, nên tự giác nhượng
bộ lui binh. Nhưng chuyện tình cảm, nơi nào tùy mình làm chủ chứ?
Nhân quả luân hồi, tâm tình năm đó của Khương Vãn Hảo, quả nhiên giờ phút này anh đều nếm đủ!
Trong lòng Đường Khải Sâm cảm thấy khổ, cuối cùng mới nghiêm túc nhìn Lộ Lâm, nói lại là: "Tôi đã không quản được lòng mình, dù cho đã biết lần này
là rước lấy nhục, vẫn muốn kiên trì hướng về phía trước. Lộ Lâm, tình
yêu chân chính, vốn không cần so đo thắng thua."