Gần như muốn bẻ gãy bút máy trong tay, khi Vãn Hảo nhớ lại từng chút
từng chút từ trước vẫn sẽ đầm đìa mồ hôi lạnh. Cô cố gắng điều chỉnh hô
hấp, quyết định vẫn tạm thời giấu thân thế của Bắc Bắc, không phải là vì trả thù trả thù sai lầm lúc trước của anh, mà là cảm thấy không cần
thiết như vậy.
Cô cùng Đường Khải Sâm đi đến tình trạng như hôm
nay, tất nhiên là vận mệnh trêu đùa bọn họ quá trớn, nhưng sự thật cũng
chứng minh bọn họ thật sự không thích hợp. Đường Khải Sâm ngạo mạn tự
đại, cô tùy hứng cùng mù quáng, cho dù là hai người của bây giờ, cũng
chưa chắc thích hợp cùng một chỗ.
Một khi đã như vậy, có thể bớt một chút khúc mắc vẫn tốt hơn.
Đương nhiên Đường Khải Sâm cũng biết Khương Vãn Hảo còn đang không được tự
nhiên, yêu càng nhiều tổn thương sẽ càng sâu, muốn cô dễ dàng buông
xuống hiển nhiên là không thể nào. Nhưng không có việc gì, anh có rất
nhiều kiên nhẫn để chờ đợi, như thế có thể chăm sóc hai mẹ con cô bất cứ khi nào là đủ rồi.
Chỉ là ngày bình thản rảnh rỗi trước khi có
gợn sóng, Đường Khải Sâm phát hiện số lần Lâm Kì đến không ít. Nếu như
nói Chu Tử Nghiêu chỉ khiến anh ghen tị, như vậy người thanh niên này
ngoài ghen tị ra còn khiến anh sinh ra vài phần nguy cơ không nói rõ
được.
Dường như Khương Vãn Hảo rất thả lỏng khi đối mặt với anh
ta, có lẽ là do quan hệ bạn bè hàng xóm từ nhỏ, đến giọng nói khi nói
chuyện với anh ta cũng nhỏ nhẹ: "Chú Lâm bảo tôi cùng đi? Nhưng tôi chưa từng tham gia vào trường hợp như thế."
Thì ra hai ngày nữa có
một buổi tiệc tối quan trọng, chú Lâm thân là cổ đông lớn của Lâm Khê
quán nên cũng được mời, nhưng trong một năm nay sức khỏe không ổn định,
cho nên có ý bảo Lâm Kì đi thay mình, góp mặt tham gia.
Lâm Kì
liếc mắt nhìn liền thấy Đường Khải Sâm ôm cánh tay lạnh như băng nhìn
mình chằm chằm, ánh mắt kia sắc bén như cây đao.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Anh ta cố ý đưa tay khoát lên mặt bàn của quầy bar sau Vãn Hảo, làm bộ hai
người đang thân mật, sau đó mới nói: "Ba tôi nói, những người tham dự
đều là nhân vật quan trọng của Lăng Thành, cô xuất hiện sẽ có nhiều mặt
lợi."
"Vẫn là Chú Lâm nghĩ chu đáo." Vãn Hảo thẹn thùng cười, nếu không phải Chú Lâm dìu dắt cô khắp nơi, không biết cô sẽ phải đi qua
bao nhiêu chặng đường thiệt thòi. Vốn viện nhỏ của nhà họ Khương treo
biển hiệu của Lâm Khê quán, đương nhiên phải tạo danh tiếng bên ngoài
nhiều mới đúng.
Cô lập tức gật đầu đáp ứng, rõ ràng bộ dáng Lâm Kì rất cao hứng: "Vậy quyết định thế nhé, ngày đó tôi tới đón cô."
"Được." Vãn Hảo mỉm cười nói xong, bỗng nhiên thấy sắc mặt Đường Khải Sâm khó coi đi tới.
Anh đứng trước mặt hai người, mặt mày nhuộm một tầng sương tuyết, đáy mắt
lại như có một trận lửa, Vãn Hảo nhìn anh mà không hiểu tại sao. Cô có
thể cảm giác được anh đang nổi giận, nhưng giận cái gì thì ai mà biết
được?
Sau một lúc lâu, chỉ nghe anh nói: "Đêm hôm đó anh cũng phải đi."
"Cho nên?"
Chân mày Đường Khải Sâm nhăn sâu hơn, môi mỏng hơi nhếch lên, lại quay đầu bước đi.
Vãn Hảo buồn bực nhìn bóng lưng anh nhanh chóng biến mất trước cửa, vẫn là
Lâm Kì không để ý đến hoàn cảnh cắt ngang: “Ý tứ của Đường tiên sinh,
hình như là mời cô làm bạn gái."
"..." Lúc này Vãn Hảo mới hiểu
được, nhưng người đàn ông kia cũng hơi quá không được tự nhiên, anh
không mở miệng làm sao cô biết? Nhưng ngẫm lại, dù cho anh thật sự mở
miệng thì hẳn là cô vẫn sẽ cự tuyệt.
Bỗng nhiên Vãn Hảo phát
hiện, đời này cơ hội Đường Khải Sâm bị người ta cự tuyệt không nhiều,
tính đến tính đi, có lẽ tất cả đều hao tổn trên người cô.
***
Thấy cô đang suy nghĩ, bộ dáng thất thần lại mê ly, Lâm Kì vuốt ve chén trà
bên tay, đắn đo câu chữ hỏi: "Lúc trước cô cùng chú Khương vội vàng đến
Mỹ, lại gấp gáp gả cho anh ta, thật sự là bởi vì ham an nhàn?"
Trong lòng Vãn Hảo hốt hoảng, đột nhiên nghe được lời này của anh ta không rõ trong lòng là cảm xúc gì: "Cái gì?"
Sắc mặt Lâm Kì không đổi nhìn cô, như là nhẫn nại chờ cô trả lời, cuối cùng nói ra tất cả: "Hôm cô đi, đến câu tạm biệt cũng không nói với tôi, tôi chờ trước cửa nhà cô mấy ngày! Sau này mọi người đều nói cô cùng ba cô
ra nước ngoài để sống an ổn, còn gả cho người vô cùng có tiền."
Người con trai vẫn mang bộ dáng lãnh khốc tự nhiên nổi giận, mang theo vài
phần oán hận cùng ủy khuất. Vãn Hảo trừng mắt, nhìn anh ta bực tức khó
bình tâm, nhưng bên tai lặng lẽ đỏ hồng đáng yêu, tự nhiên nở nụ cười.
Lâm Kì ngưng một chút, lập tức càng thêm tức giận: "Cô cười cái gì!"
"Cho nên anh mới không để ý đến tôi? Lần đầu tiên gặp mặt còn làm bộ như
không quen?" Vãn Hảo nhớ tới hôm trước gặp anh ta, anh ta thay chú Lâm
đến truyền lời bộ dáng khó ưa, cười đến chảy nước mắt, "Đứa ngốc, người
khác nói mà tin, trong mắt anh tôi là người như vậy?"
Lâm Kì
nhếch môi nhìn cô, lại vẫn cố chấp hỏi lại: "Cho nên cô không như vậy,
kết hôn với anh ta không phải là vì tiền của anh ta?"
"Đương
nhiên không phải..." Vãn Hảo muốn nói tất cả đều bởi vì yêu, nhưng hôm
nay nói tới chỉ cảm thấy buồn cười thất vọng, cho nên dứt khoát không
giải thích cái gì.
Lâm Kì âm trầm nhìn cô một cái, trên gương mặt bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhẹ: "Tôi sẽ đến đón cô sớm chút, nhớ trang
điểm xinh đẹp."
Rõ ràng tâm tình anh ta tốt hơn nhiều, khi đi ra
ngoài bước chân nhẹ hơn không ít, Vãn Hảo trố mắt nhìn, không khỏi lắc
lắc đầu, quả nhiên thế giới của người trẻ tuổi cô không chơi được.
***
Một ngày trước buổi tối từ thiện, Vãn Hảo nhận được một chiếc hộp được đóng gói kĩ, cô mở ra thì là một bộ lễ phục dạ hội xinh đẹp, thiết kế có đai an toàn, vừa đoan trang lại hào phóng, ngay cả màu sắc cũng là màu tím
mà cô thích.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~Cô lại nhìn vào trong hộp, đến trang sức cũng được chuẩn bị đầy đủ, mà tuyệt đối bộ trang sức kia có giá trị xa xỉ.
Đồ quý giá mà lại không rõ nguồn gốc như vậy làm lòng cô loạn cả lên, vốn
nghĩ rằng là Lâm Kì đưa, kết quả điện thoại cho đối phương thì biết được là hôm nay người ta đến chỗ khác công tác, phải tối muộn mới về, không
nói gì về chuyện lễ phục cả.
Cho nên không phải anh ta đưa? Lúc đó là ai đưa.
Dưới ánh sáng đèn, trong đầu Vãn Hảo chợt lóe lên tên người kia, nhưng từ
sau khi cô đáp ứng cùng Lâm Kì đến tiệc tối, hình như người đàn ông ngây thơ kia đang ầm ĩ với cô, đã hai ngày không gặp mặt...
Huống chi từ giá tiền của lễ phục đến màu sắc thiết kế, tất cả đều là cô thích,
hơn nữa cô nhìn logo của hộp trang sức, thật trùng hợp cũng là nhãn hiệu tiếng tăm mà trước kia cô yêu tha thiết. Trước kia Đường Khải Sâm luôn
xem thường gu thưởng thức của cô, luôn nói thứ cô thích đều khuếch đại
dư thừa lại khó coi, chỗ nào cũng lộ ra hơi thở của nhà giàu mới nổi.
Cho nên làm sao có khả năng là anh đưa?
Đang vào lúc cô lo sợ bất an, di động nhận được một tin nhắn, Vãn Hảo mở ra
nhìn thì bật cười phụt một cái. Tin nhắn đến từ Đường Khải Sâm, giữa
những hàng chữ đều lộ hơi thở kiêu căng: nếu đến lễ phục cũng là do
người khác chuẩn bị, thật sự anh sẽ bị tức chết.
Vãn
Hảo nhìn tin nhắn kia, trước kia anh không thích nhắn tin, ngại phiền toái vướng
bận, nay nghĩ tới cảnh tượng anh mặc tây trang giày da mà ngồi trước bàn làm việc kiên nhẫn gõ từng chữ, thật là vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô thầm than thở, trong lòng kinh ngạc thời gian có thể thật sự biến bộ
dáng một người thành một người khác, lúc vươn tay vuốt phẳng bộ lễ phục
kia, trong lòng ngược lại bình thản như nước. Nếu như ngày trước nhận
được lễ vật tỉ mỉ như thế từ anh, có lẽ mình sẽ cao hứng đến phát điên
đấy nhỉ?
***
Quả nhiên tiệc tối rất long trọng, cử hành
trên du thuyền, Vãn Hảo kéo cánh tay Lâm Kì rảo bước tiến đến phòng tiệc thì cảm giác được khắp nơi đều là thủy tinh cùng ánh sáng chói mắt, bên trong y hương tấn ảnh*, khắp nơi đều là nhân vật nổi tiếng thân sĩ cùng cao quý. Bọn họ mang trên mặt nụ cười đạm nhạt cùng xa cách, rồi lại có loại khoảng cách cao cao tại thượng.
Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc
chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.
Đã suốt hơn bốn
năm Vãn Hảo không tham gia trường hợp như này, huống chi từ trước đã
không có bao nhiêu cảm giác dung nhập, nay trong lòng lại càng tăng thêm thấp thỏm bất an.
Cảm giác được cánh tay cô hơi có chút run rẩy, Lâm Kì vỗ nhè nhẹ tay cô: "Chớ khẩn trương, đêm nay cô rất xinh đẹp."
Nhớ tới quần áo cùng trang sức trên người mình, khó trách Đường Khải Sâm
lại chuẩn bị trước cho cô, trong trường hợp này mỗi chi tiết nhỏ trên
người mỗi người phụ nữ đều thể hiện địa vị cùng thân phận. Cô hít vào
một hơi, ưỡn ngực cười cười với Lâm Kì: "Yên tâm, tôi rất khỏe."
Giống như đang ám chỉ với mình, cô lặng lẽ điều chỉnh hô hấp, theo Lâm Kì nện bước ưu nhã đi vào.
Cũng là lúc này Vãn Hảo mới phát hiện, địa vị của chú Lâm ở Lăng Thành đã
không thể so sánh với lúc trước, mặc dù biết Lâm Khê quán ở lĩnh vực ẩm
thực cũng là số một số hai, cũng không nghĩ tới lực ảnh hưởng lớn như
vậy, Lâm Kì xuất hiện trong hội trường liền có không ít người chủ động
tiến lên chào hỏi.
Vãn Hảo vẫn đang khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, cô không thể làm mất mặt chú Lâm.
Lâm Kì luôn luôn giới thiệu người khác cho cô, chỉ nói vài từ hàm ý kỳ
quái, không biết có phải là ảo giác của Vãn Hảo không, luôn cảm thấy lúc anh ta giới thiệu mình có chút mập mờ. Cuối cùng cũng có người bắt đầu
trêu ghẹo quan hệ của hai người: "Vẫn luôn nói Kỳ thiếu không có bạn
gái, xem ra là cất giấu luyến tiếc mang ra, Khương tiểu thư xinh đẹp như vậy, nên cẩn thận chút."
Vãn Hảo lúng túng muốn giải thích, Lâm
Kì lại giành trước một bước mở miệng nói: "Vậy sau này kính xin Sầm tổng quan tâm Vãn Hảo nhiều hơn, lòng của cô ấy luôn đặt ở sự nghiệp, nhất
định phải có chút thành quả mới bằng lòng đáp ứng lời cầu hôn của tôi."
Mắt thấy anh ta càng nói càng thái quá, Vãn Hảo cả kinh sắp không nhận ra
Lâm Kì trước mắt là ai nữa rồi, đây là em trai hàng xóm mà cô biết sao?
Vị Sầm tổng kia cười ha ha, nói ngay tại chỗ: "Không thành vấn đề, ai bảo
tôi có giao tình với ba cậu, chuyện này nhất định phải giúp."
Đến lúc hai người nói chuyện xong, Sầm tổng lôi kéo bạn gái đi xa, Vãn Hảo
mới không nhịn được nói với Lâm Kì: "Gạt người như thế được sao?"
Tuy rằng cô rất muốn có chút thành tích, cũng hi vọng sớm ngày có tên tuổi
sau đó có thể khôi phục gia nghiệp của ba, nhưng tuyệt đối không phải
dùng phương thức như thế.D~~Đ~~L~~Q~~Đ~~
Lâm Kì nhìn cô một hồi,
mặt mày ôn hòa cười: "Những người này một người so với một người lại
càng tinh, không nói quan hệ của chúng ta thân cận một chút, cô cho rằng bọn họ sẽ tự nhiên cho tôi mặt mũi sao?"
Vãn Hảo luôn cảm thấy
là lạ, lắc lắc đầu nói cho anh ta biết: "Nhưng vẫn đừng làm cho người ta hiểu lầm mới phải, tôi từng li hôn không có việc gì, nhưng anh còn phải tìm bạn gái kết hôn."
Lời này nói xong, nhìn cô một cái Lâm Kì
muốn nói lại thôi, Vãn Hảo cho rằng anh ta muốn nói gì đó, lại thấy tự
nhiên ánh mắt anh ta lạnh đi: "Người khác thích nghĩ như thế nào thì cứ
nghĩ như thế đó."
Vãn Hảo phát hiện tính tình của vị thiếu gia
này không phải tệ bình thường, một câu không hợp ý mặt đã biến sắc. Cô
không muốn trong trường hợp này có mâu thuẫn với anh ta, vì thế không
nói thêm gì nữa.
Cô nhanh chóng phát hiện Đường Khải Sâm trong
đám người, anh vẫn nghiêm túc nghe mọi người nói, như thế thoạt nhìn vẫn khéo léo như ngày trước. Lâu lắm không thấy bộ dáng anh bày mưu nghĩ kế trên thương trường, Vãn Hảo cũng có chút không nhớ được bộ dáng lạnh
lùng của anh nữa rồi.
Như là cảm nhận được tầm mắt của cô, tự
nhiên anh dừng nói chuyện với người khác im lặng quay sang nhìn cô, bỗng dưng tim Vãn Hảo thắt lại, che giấu định xoay đầu đi.
Nhưng
Đường Khải Sâm vẫn đi tới phía cô, anh mặc âu phục đen như mực, cổ áo sơ mi có khoảng cách dễ chịu, caravat lại cùng màu với lễ phục của cô,
ngay cả khuy áo như đồng bộ với trang sức của cô...
Vãn Hảo nhìn
mà ngây ngẩn cả người, Lâm Kì nhìn mà mắt bốc lửa ngùn ngụt, giờ phút
này ba người đứng chung một chỗ, có vẻ Đường Khải Sâm mới giống bạn trai Vãn Hảo.